Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 159



Chân núi bên cạnh thôn Hạ Khê, trong một ngôi nhà tranh.

Một thiếu niên 11-12 tuổi, tay cầm một túi gạo và một miếng đậu hủ trở về nhà.

Bên trong nhà tranh, hai đứa trẻ một nam một nữ khoảng vài tuổi thấy vậy, đôi mắt sáng lên. .

Hoan hô, vậy là buổi tối có cháo để uống, có đậu hũ để ăn rồi.

Trên giường, có một nam nhân độ tuổi trung niên, sắc mặt ốm yếu lo lắng nói :"Con lấy những đồ vật này từ đâu đến ?"

Ông ấy sợ con trai mình làm ra chuyện ăn cắp.

Nghèo không đáng sợ, nhưng vì nghèo mà làm chuyện thiếu đạo đức mới đáng sợ.

Tiêu Thủy biết cha mình lo lắng, vội giải thích: "Nương tử của Tiêu tú tài thu mua con lươn, ba văn tiền một cân, hôm nay con bắt được hai mươi cân, đổi ra được 60 văn tiền.”

Cậu biết được một chỗ mương bùn có rất nhiều con lươn, lúc trong nhà không còn gì ăn sẽ đi bắt một ít về nấu ăn.

Vừa nghe được Tiêu Nhị Lang nói có thể bắt lươn để bán lấy tiền, cậu lập tức kích động, nhanh chóng đi đến chỗ đó, bắt được hai mươi cân.

Lúc gần đến Tiêu gia, cậu có chút hối hận, sợ mình bắt nhiều quá, nương tử của Tiêu tú tài sẽ không mua.

Ai ngờ đến nàng mua hết con lươn cậu bắt, cho cậu 60 văn tiền, còn khen cậu bắt rất giỏi, thưởng cho một khối đậu hủ.

"Khối đậu hủ này là nàng thưởng cho con, sau đó con liền đi mua ít gạo, chút nữa nấu cháo cho cha uống."

Từ lúc cha ngã bệnh, nương bỏ đi, cuộc sống gia đình họ ngày một khó khăn.

Mỗi ngày đều ăn rau dại chống đói, tiền để xem bệnh cho cha cũng hết.

Người cậu lại nhỏ, muốn xin đi đào mỏ đá tiêu người ta cũng không nhận.

Chẳng qua cậu có thể hỗ trợ bọn họ vận chuyển đá tiêu, được tộc trưởng phân cho một túi đá tiêu, cậu lập tức mang đến trấn trên đổi lấy một chút đồ ăn.

Vốn dĩ đang rất lo lắng không biết phải làm sao bây giờ, nương tử Tiêu tú tài đột nhiên lại thu mua lươn, làm cho cậu thấy được một chút hi vọng.

Chỉ cần có thể tiếp tục bán lươn lấy tiền, cậu sẽ có tiền mua thuốc cho cha uống.

Tiêu Mộc nhìn khuôn mặt chất phác lóe lên một chút hi vọng của con trai, trong lòng chua xót.

Chỉ là một đứa tr hiện tại lại phải gánh vác trọng trách chăm sóc cả một gia đình.

Ông ấy cố ngồi dậy: "Nương tử của Tiêu tú tài là người nhân hậu, lại rất có tài, nàng ở trong thôn, cuộc sống của mọi người sẽ dần tốt lên."

"Tiếp tới con cứ đi bắt lươn đi, cha cũng sẽ cố gắng khỏi bệnh, tiếp tục làm nghề mộc kiếm tiền."

Vốn dĩ ông là một thợ thủ công giỏi giang, chỉ tiếc là nhìn nhầm người, nhặt một người chạy nạn làm tức phụ .

Ai ngờ người ta gặp được trượng phu trước đây, cuốn gói hết bạc trong nhà chạy theo nam nhân kia.

Lúc ấy ông đuổi theo, không những không đuổi được, còn bị dầm mưa, sau đó đổ bệnh.

Ai ngờ bệnh ngày càng nặng, bán nhà bán đất cũng không đủ tiền chạy chữa bệnh.

Trong lòng cũng rất khó chịu, chỉ muốn nằm chờ c.h.ế.t thôi.

Hôm nay nhìn thấy nhi tử như vậy, cảm thấy mình không xứng đáng làm một người cha.



Tiêu Thủy không nghĩ đến cha cậu sẽ nói cố gắng khỏi bệnh sau đó trở lại làm việc.

Cậu có chút kích động: "Vậy cha cố gắng dưỡng khỏi bệnh sau đó có thể đến nhà Tiêu tú tài xem thử."

"Nghe nói nhà bọn họ tuyển người làm thợ mộc có tay nghề, lại còn bao ăn bao ở."

Như vậy cha cậu có thể làm việc ở trong thôn, cậu cũng sẽ không quá lo lắng nữa.

Cậu cũng học nghề mộc với cha, tương lai cũng sẽ đến Tiêu gia để xin việc.

Tiêu Mộc đột nhiên nhận ra, nữ nhân kia chạy thì cứ chạy, làm gì có quan trọng bằng việc làm cho cuộc sống tốt lên.


Nhi tử lại rất có thiên phú, dạy dỗ cẩn thận, tương lai nhất định sẽ vượt qua chính mình.

"Được, chờ cha khỏi bệnh sẽ tìm đến Tiêu gia hỏi một chút."

Nếu như Tiêu gia còn nhận người, một thân tay nghề này của ông ấy cũng sẽ không uổng phí.

Lúc này Thời Khanh Lạc đang xắn tay áo hướng dẫn Tiêu mẫu và Tiêu Hàn Tranh làm nhang muỗi.

Hiện tại nàng còn chưa biết bởi vì thu mua lươn mà có thêm một người làm việc đắc lực.

Nhang muỗi Thời Khanh Lạc làm ra không phải loại đĩa tròn giống như thời hiện đại.

Thay vào đó nàng làm thành từng que nhỏ, như vậy mỗi đêm đều có thể đốt từng que.

Ngoài ngải cứu, cúc dại và bột xương cá, còn phải có giấy.

Trước khi Tiêu Hàn Tranh đi phủ thành, họ đã bắt đầu làm giấy.

Đợt gần nhất cũng đã được họ mang đi phơi nắng, tuy không mượt lắm cũng hơi ngả vàng, cần cải thiện liên tục.

Lần này dùng vỏ cây rơm rạ làm thử xem sao.

Chủ yếu là để thử nghiệm, sau khi thành công, chờ chuyển đến nhà mới bọn họ sẽ dùng cây trúc làm nguyên liệu, cải tiến giấy thành màu trắng.

Tuy nhiên hiện tại giấy màu vàng đất dùng để chế tạo nhang muỗi cũng đủ rồi.

Mọi người cùng nhau làm vài bó nhang muỗi.

Đêm đó, hai căn phòng đều đốt nhan muỗi.

Sáng hôm sau, khi Thời Khanh Lạc thức dậy, quả nhiên trên người không còn vết muỗi đốt…

Nửa đêm không nghe tiếng muỗi nữa, ngủ một giấc thật ngon.

Tiêu Hàn Tranh cũng ngủ rất ngon: “Tác dụng của nhang muỗi này thật sự rất tốt.”

Thời Khanh Lạc mỉm cười: "Vừa lúc lô củ cải đường lúc trước đã được làm thành đường, chúng ta tuyển một ít phụ nhân đến ở trong xưởng đường nhanh chóng làm một ít nhang muỗi bán ra ngoài. "

Tiêu Hàn Tranh thay đồ ngủ: “Nàng còn hợp tác với Bạch Hủ chứ?”

Thời Khanh Lạc cũng đứng dậy: “Có thể bán một ít cho hắn ta, nhưng ta càng muốn thu hút nhiều thương nhân đến thôn chúng ta mua số lượng lớn nhang muỗi."

“Gần đây có không ít người đến mua đá tiêu, lượng người đến ngày một nhiều, trong thôn sẽ ngày càng náo và thịnh vượng trong tương lai."

“Nước tương và tương đặc mà ta chế tạo cũng gần xong rồi, chờ cửa hàng tại cửa thôn được sửa sang lại ta sẽ chuyển qua đó bán sỉ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.