Thời Khanh Lạc nhướng mày đầy ẩn ý nói: “Phải không? Vậy bà có thể bảo đảm, các người học làm nhang muỗi rồi sẽ không tiết lộ ra ngoài cho Ngô gia không?”
“Làm ở chỗ ta đều là làm thủ công, tiền lương một tháng chỉ có một trăm văn, nhưng nếu bán cách làm cho Ngô gia, ít nhất cũng kiếm được mấy chục lượng, thậm chí là cả trăm lượng.”
“Lúc trước các ngươi lúc bởi vì trong nhà có người làm tiểu nhị ở khách điếm Ngô gia liền thọc một đao ở sau lưng chúng ta, hiện tại có được cơ hội kiếm nhiều tiền như vậy, có thể nhịn được sao?”
Mọi người đều cảm thấy rất có lý.
Một trăm văn và mấy chục lượng, thậm chí hơn cả trăm lượng, so như thế nào được?
Lấy những chuyện bọn họ đã làm, tám chín phần mười đều sẽ mang đi bán
Chưa kể, kỳ thật chỗ này cũng đã có người đã động tâm.
Thời Khanh Lạc nhìn quét một vòng, trong lòng có tính toán.
Hôm nay ngoại trừ muốn dùng chiêu g.i.ế.c gà dọa khỉ ra còn muốn nói đến tính nghiêm trọng của việc bảo mật phương pháp.
Chỉ dựa vào quy tắc đặt ra hoàn toàn không đáng tin cậy, bởi vậy quan trọng là phải dựa vào mọi người tự giác xem chừng lẫn nhau.
Vì thế lúc lão thái thái kia muốn mở miệng giải thích trước, nàng lại mở miệng.
“Nếu Ngô gia học được cách làm này thì nhà xưởng của ta sẽ bị cướp đi mối làm ăn, đến lúc đó ta cũng không có tiền thuê người làm việc có phải các ngươi nhìn không quen người khác sống tốt hay hơn mình không?”
“Có câu dân gian hay nói, chặn đường tài lộ của người khác chẳng khác nào g.i.ế.c cha mẹ của họ, các ngươi đây là muốn kết thù với toàn bộ người trong thôn sao.”
Lão thái thái bị những lời này dọa tới, “Không, chúng ta không có.”
Kỳ thật lúc trước đúng là bà ta đã có tâm tư như vậy.
Một trăm văn tiền công không thấp, nhưng nếu có cách làm trong tay, mang đi bán lấy tiền mới là mục đích nhà bà ta muốn vào xưởng.
Nhi tử của bà ta còn muốn bà ta nhìn chằm chằm vào Tiêu gia, nếu có tin tức gì hữu dụng, báo cho Ngô gia còn sẽ nhận được trọng thưởng.
Ai ngờ đến Thời Khanh Lạc này lại vạch trần bà ta trước mọi người.
Lại còn lấy toàn bộ người trong thôn làm bè, lúc này bà ta đột nhiên có chút hối hận, vừa rồi sao lại đi ra nói lời bất bình chứ.
Lúc này toàn bộ người trong thôn đều hoài nghi chán ghét nhìn bà ta, trong lòng bà ta lộp bộp một tiếng.
Bà ta lập tức phản bác, “Ngươi không thể cứ há mồm là oan uổng người tốt, chúng ta không có nghĩ như vậy.”
Thời Khanh Lạc chỉ chỉ tờ giấy trong tay Tộc trưởng, “Lúc trước ngươi nói không có đi tìm Tiêu lão thái thái châm ngòi, nhưng lúc ta lấy chứng cứ ra, ngươi vẫn nhận.”
“Cho nên lời ngươi nói, không có chút uy tín nào hết.”
Các thôn dân cũng sôi nổi mở miệng.
“Đúng vậy, ai biết là các ngươi nghĩ như thế nào.”
“Nếu có ai lén đưa cách làm học được cho Ngô gia, cũng sẽ không thừa nhận là mình làm.
“Nếu thật sự bị các ngươi truyền cách làm này đến cho Ngô gia, con đường kiếm tiền của chúng ta cũng bị các ngươi chặt đứt, tâm tư các ngươi thật quá đen tối mà.”
Chuyện này liên quan đến lợi ích của mọingườii, cho nên ai nấy đều rất tức giận.
Trong lòng lão thái thái chột dạ nhưng ngoài miệng lại không thừa nhận, “Không có, chúng ta không có.”
“Cùng lắm thì chúng ta không đi học làm nhang muỗi gì đó nữa, chúng ta không đi.”
Dù sao cũng chỉ là một bà lão trong thôn, vừa bị Thời Khanh Lạc chơi một ván đã lộ ra dấu vết.
“Ngươi đây là đang chột dạ đi.” Thời Khanh Lạc tiếp tục dồn bà ta vào đường cùng.
Các thôn dân càng nhìn cũng cảm thấy như vậy, vì thế không ngừng trách mắng lên án lão thái thái cùng người nhà bà ta.
Người nhà lão thái thái mất hết mặt mũi, nói không làm nữa sau đó rời đi.