Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 170



Ở cái thời đại này cây lanh chính là cây vừng, phần lớn dùng để làm bánh và ép dầu dùng.

Nàng ở huyện thành hỏi qua, vẫn chưa có tương vừng.

Thật ra bây giờ văn hóa ăn uống của Đại Lương tương đối đơn giản, đại đa số thức ăn đều chỉ có luộc và nướng, thức ăn xào rất ít.

Cũng không có chiên rán gì cả.

Cho nên làm tương vừng, hẳn sẽ không tệ.

Mạc Thanh Lăng hoàn toàn nghe lọt tai, hắn ta từng tìm hiểu về huyện Nam Khê, cho nên cũng biết ở đây có nhiều người trồng cây vừng, hai loại trắng, đen, đều có.

Nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới, thì ra cây vừng cũng có thể làm ra nhiều thứ như vậy?

Đừng nói là hắn ta, cả mấy người tộc trưởng cũng nghe đến sửng sốt.

Trong lòng nghĩ, tức phụ Đại Lang quả nhiên lợi hại, gả tới chẳng những Đại Lang có phúc mà ngay cả cái thôn cũng được thơm lây.

Mạc Thanh Lăng tò mò hỏi: "Tương vừng là gì? Mùi vị như thế nào?"

Thời Khanh Lạc trả lời: "Tương làm từ cây vừng, mùi vị rất ngon, đặc biệt là thịt dê nhúng chấm với tương vừng, mùi vị vô cùng ngon."

Vừa nhắc tới, nàng cũng muốn ăn thịt dê nhúng.

Thức ăn chính của Đại Lương chính là thịt dê và gà vịt, trái lại thì thịt heo tương đối ít.

Mạc Thanh Lăng mặc dù hỏi, nhưng giọng lại mang theo khẳng định: "Ngươi biết làm?"

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Biết!"

Nàng lại nói: "Ngày mai ta đi mua một ít vừng về làm, sau khi làm xong tặng một ít cho đại nhân thưởng thức."

Nhân tiện có thể ăn thịt dê nhúng.

Mạc Thanh Lăng cười gật đầu: "Nếu thế thì làm phiền nương tử Tiêu gia rồi."

"Trước đó ngươi nói đến hồ vừng và sáp thơm bôi tóc làm bằng vừng, cũng có thể cùng làm thử một chút không?"

Nếu được, ngược lại có thể tạo ra không ít đặc sắc cho huyện Nam Khê, kinh tế bản địa cũng có thể được dẫn dắt.

Thời Khanh Lạc hào phóng gật đầu: "Không thành vấn đề, đợi sau khi làm xong, ta bảo tướng công ta mang đến cho đại nhân."

Qua lại thân thiết với Mạc Thanh Lăng quả không sai.

Mạc Thanh Lăng đứng lên, chắp tay với Thời Khanh Lạc.

"Như vậy thì đa tạ rồi!"

Từ lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Thời Khanh Lạc, liền cảm thấy nàng không giống như là một thôn phụ, bây giờ xem ra quả nhiên không đơn giản.

Lại không kiềm được hỏi: "Những thứ này đều là sư phụ của ngươi dạy?"



Chuyện tức phụ của Tiêu tú tài là học trò của lão thần tiên, trong huyện thành không ai là không biết.

Mạc Thanh Lăng cũng nghe qua không ít, lúc đầu hoàn toàn không để trong lòng.

Cõi đời này lấy đâu ra thần tiên.

Nhưng bây giờ nhìn thấy những thứ mà Thời Khanh Lạc tìm tòi ra, cộng thêm những thứ này mới vừa rồi Thời Khanh Lạc nói, đừng nói là nữ tử ngay cả rất nhiều nam tử cũng không biết đến.

Hắn ta cũng không kiềm được mà lay động.

Tất nhiên, hắn ta vẫn không tin là có thần tiên gì đó, nhưng lại đang suy nghĩ vị đạo sĩ kia có thể là một thế ngoại cao nhân.

Nếu không thì làm sao có thể dạy ra một nữ tử có quan niệm độc đáo lại lợi hại như vậy.

Thời Khanh Lạc gật đầu cười nói: "Đúng vậy, đều là sư phụ dạy."

Sư phụ, ngày mai ta liền thắp cho ngài nhiều hơn vài nén nhang, lão nhân gia ngài hãy tha thứ cho ta mà cõng cái nồi này đi.

Dẫu sao nàng cũng không muốn bị người khác coi là yêu nghiệt gì đó.

Mạc Thanh Lăng có chút tò mò hỏi: "Những thứ này đều là ông ấy trực tiếp dạy các ngươi?"

Thời Khanh Lạc trả lời: "Cũng không hoàn toàn, đại đa số thời gian sư phụ đều bận rộn luyện đan tu đạo."

"Nhưng lại cho chúng ta đọc rất nhiều sách khác nhau, học những thứ trong đó."

"Ví dụ như ta biết làm đậu phụ, tạo ra nhang muỗi, các loại tương vừng vừa nói, đều là học trong sách."

"Dĩ nhiên, sư phụ cũng sẽ dành thời gian dạy chúng ta, để cho chúng ta học nhiều làm nhiều, mới có thể mở mang tầm mắt."

Nàng tùy tiện bịa ra nhưng lại rõ ràng mạch lạc.

Dù sao thì đạo trưởng và các đạo đồng khác cũng đã c.h.ế.t hết rồi, cũng không ai biết nàng nói thật hay giả.

Hiển nhiên, ngoại trừ Tiêu Hàn Tranh thì những người ở đây đều tin.

Mạc Thanh Lăng không nhịn được hỏi: "Những quyển sách kia còn ở đó không?"

Nếu như những quyển sách kia còn ở đó, tất nhiên có thể làm rất nhiều chuyện, khiến cho Đại Lương càng giàu mạnh.

Thời Khanh Lạc đầy tiếc nuối lắc đầu một cái: "Không còn nữa, lúc đó đều đặt ở chủ điện, tất cả đều bị đốt hết rồi."

Trong lòng Mạc Thanh Lăng thất vọng, nhưng trái lại trên mặt lại không biểu hiện gì: "Vậy ngươi đều học xong hết rồi?"

Thời Khanh Lạc thích hắn ta hỏi loại vấn đề này: "Phần lớn đều xem xong rồi."

Sau này có cháu trai này của hoàng hậu làm chứng, nàng sẽ có thể yên tâm làm học trò của lão thần tiên, đi kinh thành cũng có hắn ta giúp nàng chứng thực.

Đoán chừng sau này cũng sẽ không có người nào nhìn chòng chọc nàng hỏi cái này nữa.

Mạc Thanh Lăng lại hỏi: "Trừ những thứ này, còn gì khác không? Chẳng hạn như những thứ có lợi cho cuộc sống của người dân?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.