Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 176



Nếu như huyện Nam Khê thật sự có thể trồng được một lượng lớn hà thủ ô, chắc chắn thu nhập của dân chúng sẽ tốt lên rất nhiều, có thể kéo theo kinh tế của huyện thành, thu nhập từ thuế sẽ gia tăng.

Hắn ta hỏi: “Ươm giống xong có thể trồng luôn không?”

Thời Khanh Lạc đáp: “Mặc dù bây giờ hơi trễ nhưng có thể miễn cưỡng đuổi kịp vụ mùa.”

Bây giờ đã là tháng tám rồi, thông thường sẽ gieo hạt hà thủ ô vào mùa hè từ tháng năm đến tháng bảy.

Nhưng mà nàng có thể dùng linh tuyền để ươm giống, cho dù trồng trễ một tháng cũng có thể trồng được.

Nhưng nếu trễ hơn thì không được.

Mạc Thanh Lăng lập tức đập tay: “Được, chuyện này làm phiền nương tử Tiêu tú tài rồi, nếu cần huyện nha phối hợp, ngươi cứ lên tiếng.”

“Đến khi ươm giống tốt rồi, ta muốn sai người chọn vài thôn để trồng thử.”

Thời Khanh Lạc gật đầu: “Không thành vấn đề, mấy ngày tiếp theo ta sẽ bắt đầu lo chuyện ươm giống.”

Chuyện này không chỉ là chuyên môn của nàng, mà còn là chuyện nàng yêu thích.

Sắc trời đã sắp tối, lúc này Mạc Thanh Lăng mới mở miệng cáo từ.

Bạch Hủ không đi cùng hắn ta, ở lại Tiêu gia tìm Thời Khanh Lạc nói chuyện nồi nấu.

“Ngươi nói tửu lâu của ta cũng gia nhập nhúng thịt nhúng rau vào nồi nấu thì thế nào?”

Thời Khanh Lạc cười nói: “Vô cùng tốt.”

Có thể làm phong phú các loại đồ ăn của mọi người.

“Ngươi có thể bán mấy loại tương và công thức nấu ăn cho ta không?” Trọng tâm là Bạch Hủ hướng về cái này.

Dầu vừng gì gì đó tìm đầu bếp nghiên cứu một chút hẳn là có thể làm ra.

Nhưng còn tương đặc, tương đậu lên men thì chỉ có chỗ của Thời Khanh Lạc mới có.

Thời Khanh Lạc cười cười: “Có thể chỉ người cách pha tương, nhưng phương pháp ủ chế tương đậu lên men và tương đặc thì không bán, đến lúc đó người có thể đến thôn chúng ta mua về pha.”

Nàng cũng không định nắm giữ những phương pháp điều chế này.

Thời Khanh Lạc định quan sát những thôn dân làm ở trong xưởng, những người có nhân phẩm tốt và cam đoan sẽ bảo vệ nàng và Tiêu gia, nàng sẽ truyền thụ cho họ.

Sau đó để bọn họ sản xuất ra ngoài, xây dựng nơi bán ở ngay trong thôn.

Trong tay nàng còn rất nhiều đồ vật, không thể tự mình làm hết được.

Muốn kéo kinh tế trong thôn lên, sau này xây dựng thành nơi tập trung phân phối hàng hóa thì cần phải không ngừng mở rộng chủng loại.

Trước tiên nàng chuẩn bị đầu tư vào tương.

Sau này chỉ cần nhắc đến nước chấm ở Đại Lương, đều sẽ nghĩ tới nước chấm ở thôn Hạ Khê huyện Nam Khê.



Ngoại trừ tương đậu nành, còn có rất nhiều loại tương có thể kinh doanh buôn bán được.

Ví dụ như sốt cà chua, tương ớt, tương hải sản, tương ngọt, tương cây mơ, tương tỏi băm, tương đậu nành, đại tương, tương lòng đỏ trứng, tương salad cùng các loại tương từ cây ớt.

Chắc chắn làm cho người Đại Lương mở rộng tầm mắt, thì ra có thể có nhiều loại nước chấm như vậy, phương pháp ăn có thể đa dạng như vậy.

Thuận tiện làm phong phú thêm màu sắc trên bàn ăn của mọi người.

Mặc dù Bạch Hủ có hơi thất vọng vì không thể trực tiếp mua tự sản xuất ra.

Nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần: “Được, cho ta một ít tương đặc và tương đậu lên men của ngươi đi.”


Thời Khanh Lạc nói: “Bây giờ tiết trời còn nóng như vậy, ngươi đã bắt đầu bán đồ nhúng rồi sao? Mùa đông ăn sẽ ngon hơn.”

Bạch Hủ cười nói: “Chỉ cần ăn ngon thì người thích ăn mùa hè cũng không thiếu, không phải vừa rồi chúng ta ăn rất ngon sao?”

“Đến lúc đó ta sẽ xây mấy phòng chuyện ăn đồ nhúng, đặt cả chậu băng và nước đá, chắc chắn sẽ không tệ.”

Đến mùa thu đông thì sẽ tập trung thúc đẩy.

Thời Khanh Lạc nghĩ cũng đúng, hiện đại có nhiều kẻ tham ăn như vậy, đoán chừng cổ đại cũng không thiếu.

“Nồi nhúng đồ ăn cũng không nhất thiết dùng để nhúng, có thể dùng để nấu ăn.”

“Ngươi có thể dùng nguyên nước canh gà, canh xương ống hoặc canh xương chân giò hun khói nhúng thức ăn, luộc trứng cuộn, chân giò hun khói, thịt xốp giòn, miến, da heo, cà rốt, váng sữa đậu nành, đậu hũ, cải trắng, măng xanh và các loại rau thịt khác, hương vị cũng rất ngon.”

Trước đây nàng từng ăn loại đồ nhúng luộc này ở Vân Nam, hương vị quả thật không tệ.

Nhưng mà tự làm tại nhà thì phiền phức, nếu sau này tửu lâu của Bạch Hủ bán, nàng muốn ăn thì có thể đi huyện thành.

Bạch Hủ nghe vậy thì đôi mắt càng ngày càng sáng: “Chuyện này rất tốt.”

Hắn ta hỏi: “Nhưng mà trứng cuộn và miến là cái gì, làm như thế nào?”

Thời Khanh Lạc: …

Được rồi, nàng quên mất văn hóa ẩm thực bây giờ ở Đại Lương vẫn còn khá đơn giản, hai loại Bạch Hủ vừa nói đều không có.

“Trứng cuộn thì ta có thể trực tiếp viết công thức chế biến cho ngươi làm.”

“Còn miến ngươi vừa nói thì ta chuẩn bị cho người của thôn chúng ta làm, đến lúc đó ngươi đến mua đi.”

Bạch Hủ: “...” Cái gì cũng muốn cho thôn làm, hắn ta đến mua.

“Không phải là ngươi còn nghĩ đến chuyện muốn phát triển thôn của các ngươi trở thành nơi tập trung phân phối hàng hóa đấy chứ?”

Mặt Thời Khanh Lạc đầy tự tin: “Đó là chuyện đương nhiên, ngươi cứ chờ xem.”

Bạch Hủ: “Ai cho ngươi sự tự tin đó?”

Thời Khanh Lạc không hề do dự nói: “Sư phụ ta!”

Bạch Hủ: “...” Vậy mà hắn ta lại không có lời nào để nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.