Ngày hôm sau Tiêu Hàn Tranh đi mua nguyên vật liệu, hai người gọi vài dân làng đáng tin cậy bắt đầu tiến hành làm xi măng.
Trước kia nàng cũng chưa từng làm xi măng, tuy rằng trên phương thức cũng có tỉ lệ đại khái.
Thử nghiệm rất nhiều lần mới tìm ra tỉ lệ hoàn hảo, thành công làm được ra xi măng đạt chuẩn chất lượng.
Sau đó nhờ thợ thủ công đang xây nhà đến hỗ trợ, ngoại trừ nơi trồng hoa và cây ăn cỏ thì đều đổ xi măng lên.
Lối đi trước cổng cũng được trát xi măng, thẳng đến ra ngoài thôn.
Các thôn dân lần đầu tiên thấy loại đường bằng phẳng như vậy cũng tranh nhau ra vây xem.
"Đường này làm thật tốt, tức phụ của Đại Lang quá lợi hại rồi!"
"Trên đường có nước cũng không lo bị bẩn giày, thật là tốt quá."
"Nghe nói cái này là xi măng do tức phụ của Đại Lang làm ra."
"Nói không chừng lão thần tiên lại báo mộng cho nàng.
"Đạo quán trên lưng chừng núi sửa cũng sắp xong rồi đi? Chờ sửa xong chúng ta nhất định phải đi cúng bái thật tốt."
"Nhanh thôi, sắp xong rồi, về sau chúng ta sẽ thường xuyên đi dâng hương."
Đây cũng là lần đầu tiên tộc trưởng và các tộc lão thấy một con đường bằng phẳng và chắc chắn như vậy.
Mọi người đều hào hứng: "Xi măng này đúng là một thứ đồ tốt!"
"Về sau thôn chúng ta có tiền thì gom góp lại, dùng xi măng này sửa lại đường đi.”
"Chuyện này rất tốt, trời đổ mưa hay tuyết rơi cũng tiện đi lại hơn."
"Nếu có thể làm một con đường đến huyện thành thì tốt quá, đẩy xe cũng sẽ ít cần dùng sức hơn."
Các thôn dân đang ra sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp.
Buổi thử nghiệm này, Mạc Thanh Lăng cũng được mời đến.
Vừa xuống xe ngựa đã nghe thấy các thôn dân đang thảo luận.
Sau khi Mạc Thanh Lăng xuống xe, để nha dịch nhờ người dân nhường đường một chút.
Sau đó phân phó người đánh xe ngựa, đi thử trên con đường trát bằng xi măng.
Quả nhiên đi vừa nhanh vừa ổn định, đường này quả thật rất tốt.
Hắn ta đến nhà mới của Tiêu gia xem thử, chỗ có loại xi măng này trát lên nhìn qua vừa xinh đẹp thuận tiện hơn nền đất rất nhiều.
Càng rẻ hơn chuyện mua vật liệu đá về lót đường.
Tiếp đó để người khác dùng cuốc gõ gõ thử lên miếng xi măng đã khô.
Gõ nhiều lần như vậy cũng không bị vỡ, chứng minh rằng nó xác thật rất chắc chắn.
Tất nhiên lúc này Mạc Thanh Lăng cũng nghĩ đến ngoại trừ xây đường còn có thể dùng để sửa đập nước, làm cầu.
"Xi măng này đúng là thứ tốt."
Hắn ta nhìn về phía Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh hỏi: "Các ngươi muốn dâng phương thức làm xi măng lên?"
Vừa làm ra thành quả đã gọi hắn ta đến xem, chính là có ý muốn dâng phương pháp lên.
Phương thức làm xi măng này còn quan trọng hơn so với việc làm ra băng rất nhiều, đây mới chân chính là thứ lợi dân lợi nước.
Tiêu Hàn Tranh không hề giấu giếm.
“Đúng vậy, còn muốn đại nhân giúp đỡ, dâng công thức làm xi măng lên.”
Trước đây hắn cũng là quan, mặc dù mục đích của hắn là báo thù, nhưng mấy chuyện quan trọng hắn đều hiểu rõ.
Trọng tâm của cuộc đời này không phải là trả thù, hắn càng hy vọng làm được điều gì đó cho bá tánh và quốc gia.
Tiểu tức phụ nhà hắn rất tốt, hắn nghĩ bản thân sẽ làm mọi cách để giúp nàng đạt được ước nguyện nàng muốn.