Thời Khanh Lạc đề xuất rằng mọi người trong làng có thể dùng phương thức nhập cổ phần để xây dựng xưởng xi măng.
Hộ nào muốn nhập cổ phần có thể phái một người trong gia đình ra, điều này cũng có thể tránh cho công thức bị rò rỉ ra bên ngoài.
Mọi người có thể làm việc chăm chỉ hơn.
Số tiền kiếm được cũng chia theo tỷ lệ cổ phần.
Tộc trưởng mà các thôn dân chưa từng nghe nói về phương pháp này.
Nhưng các thôn dân lại rất tin tượng, hiện tại bọn họ có một niềm tin bí ẩn vào Thời Khanh Lạc.
Nàng là đồ đệ yêu quý của lão thần tiên, những thứ nàng nghĩ ra mang lại lợi ích tuyệt vời. Bây giờ nàng kêu gọi mọi người đưa tiền mua cổ phần cũng là để cho mọi người đều kiếm được tiền.
Vì vậy, chỉ cần không phải là người quá nghèo, hoặc vẫn còn hoài nghi, những người khác đều lựa chọn tham gia.
Cuối cùng, theo thống kê, 90% người dân trong thôn đều gia nhập cổ phần.
Khi Thời Khanh Lạc nhận được danh sách, nàng mỉm cười: “Bằng cách này, toàn bộ thôn Hạ Khê thôn của chúng ta gần như ở trên cùng một con thuyền.”
Trói buộc tiền bạc và lợi ích như vậy mới bền chắc nhất.
Tiêu Hàn Tranh hiểu được suy nghĩ của Thời Khanh Lạc: “Đúng vậy, trong tương lai nếu có ai muốn bán công thức xi măng, hoặc là không có ý tốt cho xưởng, chúng ta không cần ra mặt, thôn dân sẽ tự đứng lên.”
Giống như bây giờ, mua đất xây xưởng xi măng, họ không phải lo lắng gì cả, tất cả đều do tộc trưởng và thôn dân làm.
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Đúng vậy, chờ mở nhiều xưởng hơn, còn phải buộc chắc thôn xung quanh thôn Hạ Khê, tốt nhất là có thể liên hợp toàn bộ huyện Nam Khê."
Muốn bàn việc phát triển của huyện Nam Khê, chỉ với vài cá nhân thôi là chưa đủ.
Hơn nữa nếu có chuyện thì mọi người cùng nhau xông pha, còn trách nhiệm thì mọi người cùng nhau gánh vác, có thù thì mọi người cùng nhau chiến đấu.
Dù hoàng thượng muốn làm gì cũng phải thận trọng, gia đình người dân của một huyện cũng không ít đâu.
Kiến cũng có thể g.i.ế.c c.h.ế.t voi.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Khi xưởng sơn mở ra, chúng ta có thể chiêu một số người từ các thôn gần đó vào làm việc.”
Gần đây nhiều tộc trưởng và lí chính của các thôn lân cận thường hay đến tìm hắn.
Trong lời ngoài lời đều hy vọng rằng các xưởng của họ cũng có thể xem xét người dân của thôn mình.
“Dù sao người trong thôn cũng có hạn, muốn mở rộng thì phải chiêu người bên ngoài.”
Chỉ dựa vào những người trong thôn sao có thể xây dựng được trung tâm phân phối hàng hóa.
Tất nhiên, cần phải tập hợp tất cả những người từ các thôn gần đó.
Đến lúc phát triển tốt, lương cao, đời sống của mọi người được cải thiện thì người dân xa quê, thậm chí người nơi khác cũng sẽ đổ xô đi đến làm việc.
Sự phổ biến sẽ ngày càng lớn.
Hai người nói chuyện một lúc, thì Thời Khanh Lạc đi tắm.
Lúc đi ra, thì thấy tiểu tướng công còn đang viết thoại bản, nàng ngồi bên chống cằm nhìn xem, sau đó ngủ gục trên bàn.
Sau khi Tiêu Hàn Tranh nhìn thấy, hắn đặt bút xuống, bế nàng đặt lên giường.
Tiểu tức phụ tắm xong thật là mềm mại, thơm tho, rất đáng yêu.
Hắn hôn lên trán nàng, nhanh chóng dời mắt đứng dậy lại tiếp tục viết thoại bản.
Gần đây hắn muốn thoại bản nhiều hơn. Thứ nhất, là do giúp hắn kiếm được nhiều tiền. Thứ hai hắn phải đi huyện học rồi.
Xưởng xi măng được xây dựng thì Bạch Hủ đến thôn Hạ Khê.
Sau khi nhìn thấy đường xi măng, hắn ta rất ngạc nhiên.
Không nghĩ đến còn có đường như vậy.