Đúng lúc này, tiếng vó ngựa vang lên, Tiêu Nguyên Thạch cưỡi ngựa trở về.
Nhìn thấy rất nhiều người đang vây quanh trước cửa phủ tướng quân, trong lòng ông ta lộp bộp một tiếng, có dự cảm đặc biệt xấu.
Vừa xuống ngựa đi vào, nhìn thấy tiểu kiều thê với khuôn mặt sưng đỏ của đang quỳ gối bên cạnh lão thái thái.
Vẻ mặt lão thái thái thương tâm khóc cầu xin tiểu kiều thê.
Trong nháy mắt ông ta cảm thấy đau đầu không thôi, lại xảy ra chuyện gì đây?
Từ sau khi đám người cha nương đi tới kinh thành, ông ta cảm thấy mình sống không được yên ổn.
Ông ta sợ mấy người này làm loạn, làm ông ta mất mặt.
Vừa ra ngoài thành làm việc một chuyến, trở về sao lại thành ra như thế này?
Ông ta cũng là người thông minh lý trí, tuy rằng đặc biệt đau lòng cho tiểu kiều thê, hận không thể ôm nàng an ủi, oán trách vô cùng đối với nương mình.
Nhưng ông ta phải bình tĩnh, không thể hành động như vậy.
Trái lại đi qua, đỡ lão thái thái dậy, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Nương, đây là làm sao vậy?”
“Có phải là Xuân Như làm chuyện gì không đúng? Ta trở về sẽ phạt nàng thật nặng.”
Lời này nói ra giống như muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ xem như không có gì.
Còn để người khác cảm thấy ông ta hiếu thuận.
Lão thái thái bị ông ta mạnh mẽ nâng dậy, không thể vùng vẫy khỏi bàn tay đang nắm cánh tay bà ta.
Ngẩng đầu lên còn thấy lão nhị dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía mình.
Lão thái thái từ lúc còn trẻ đến khi già, vẫn luôn sống cuộc sống đè đầu người khác. Hiện tại bà ta ủy khuất như vậy, rõ ràng người bị khi dễ chính là bà ta, nhi tử và tôn tử của bà còn bị tiểu súc sinh kia đánh.
Mà lão nhị, đứa súc sinh này ngược lại còn cảnh cáo bà ta.
Vì thế trong đầu bà ta đột nhiên nhớ tới lời Thời Khanh Lạc nói.
Các ngươi ở phủ Tiêu tướng quân nơi đó, thật ra chính là người ngoài, nhân gia người ta cùng tiểu kiều thê mới là người một nhà.
Bà là nương của ông ta, nhưng còn không bằng trọng lượng một đầu ngón tay của tiểu kiều thê người ta.
Lúc trước bà ta chỉ cảm thấy là nha đầu c.h.ế.t tiệt kia châm ngòi, còn nói quá khó nghe.
Hiện tại bà ta đột nhiên cảm thấy nói rất đúng, đứa súc sinh lão nhị này không phải là người.
Tiêu lão thái thái là nương, lại bị nhi tử đối đãi như vậy, thực sự đau lòng rồi.
Bà ta bi thảm nói, “Lão nhị, tức phụ của ngươi không sai, đều là bà già này sai.”
“Chúng ta không nên bởi vì nhớ ngươi, bán nhà bán đất tới kinh thành thăm ngươi.”
“Về sau chúng ta cũng không ở phủ tướng quân phủ làm chướng mắt người ta nữa, hôm nay lập tức về quê.”
“Ta cũng không cần ngươi quản, chúng ta sẽ ăn xin trở về, về sau không bao giờ đến kinh thành quấy rầy hai phu thê các ngươi nữa.”
Nói hết những lời Thời Khanh Lạc dạy trước mặt mọi người, lão nhị súc sinh này sẽ cầu xin bọn họ ở lại, bà ta hừ hừ trong lòng.
Quả nhiên, sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch đã thay đổi.
Nương nói quá thâm độc, lời này nghe như là nghĩ cho bọn họ, nhưng thực chất lại ám chỉ bọn họ bất hiếu.
Nếu thực sự để đám người lão thái thái hồi thôn, ông ta tuyệt đối sẽ bị miệng đời mắng chết.
Ngày mai lâm triều, còn có thể bị tố cáo một trận.
“Nương, người cũng đừng giận, lúc trước vốn dĩ ta cũng chuẩn bị muốn đón cha nương lên kinh thành phụng dưỡng, sao có thể để hai người hồi thôn được.”
Lão thái thái thật quá đáng, lần nào cũng nói chuyện bán nhà bán đất tới thăm ông ta ra, nghe được chuyện này người bên ngoài sẽ nghĩ ông ta như thế nào?
“Có gì chúng ta vào trong rồi nói, nếu là Xuân Như làm không đúng, ta sẽ tự mình dạy lại nàng.”
Ông ta vẻ mặt áy náy, “Nương, gần đây cũng vì ta bận quá nên không có cách nào thường xuyên về nhà.”
Ông ta nhân nhượng nói tiếp, “Chúng ta vào nhà, ta khẳng định sẽ hiếu kính người và cha thật tốt, dưỡng lão cho các ngươi.”
Một khi đã leo lên lưng cọp thì khó mà leo xuống, ông ta chỉ có thể dỗ dành người về trước.
Hơn nữa những kế hoạch lúc trước cũng phải dừng lại, trong khoảng thời gian ngắn không thể đưa những người này trở về, nếu không ông ta sẽ bị định tội bất hiếu.
Cát Xuân Như lập tức khóc lóc nói: “Nương, người thật sự là hiểu lầm ta.”
“Sau này ta nhất định sẽ cùng phu quân, hiếu thuận người và cha thật tốt.”