Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 201



Cho nên trước khi vào cửa, hắn ta không nhịn được lại cảnh cáo một phen.

Lương Hữu Tiêu đầu đầy vạch đen: "Đã biết, đừng lảm nhảm nữa, nhanh gõ cửa đi."

"Lúc trước không phải huynh nói, người chữa bệnh ở trong một cái viện rất rách nát sao? Viện này nhìn rất tốt nha!"

“Đường bên ngoài còn dùng xi măng trải đến cửa thôn, nhìn viện này cũng rất mới, đổ nát chỗ nào?"

Tiếp đó không nhịn được nghi ngờ: "Có phải huynh không muốn ta đến, cho nên mới lừa gạt ta, huynh làm người thật không phúc hậu."

Phỉ Dục Triết: "..." Ta lừa huynh cái quỷ ấy.

"Viện này là nhà bọn họ mới xây, lần trước ta đến còn chưa xây."

Hắn ta cũng lười nói nhảm với bạn tốt, để gã sai vặt đi gõ cửa.

Mở cửa là Nhị Lang, đi theo sau lưng cậu là Ngốc Ngốc.

Thấy người lạ, Ngốc Ngốc làm ra bộ dạng hung dữ, dựng cánh cảnh giác nhìn mấy người.

Lương Hữu Tiêu vẫn là lần đầu tiên thấy được ngỗng lớn uy vũ hung dữ như vậy.

Đột nhiên nói một câu: "Con ngỗng này thật mập, nếu hầm lên khẳng định mùi vị sẽ không tệ."

Vốn dĩ Ngốc Ngốc thông minh có linh tính hơn so với những con ngỗng khác, cộng thêm gần đây mỗi ngày đều uống nước linh tuyền, còn được Thời Khanh Lạc đặt biệt huấn luyện.

Gần như đều có thể nghe hiểu ngôn ngữ của con người.

Đặc biệt trong lời của Lương Hữu Tiêu cũng mang theo mấy phần nghiêm túc, cảm thấy mùi vị của ngỗng lớn này khẳng định rất ngon.

Đối với Ngốc Ngốc mà nói, đây đúng là tràn đầy ác ý.

Thế nên nó không một chút do dự, đập cánh lập tức bổ nhào về phía Lương Hữu Tiêu, dùng miệng mổ hắn ta.

Lương Hữu Tiêu hoàn toàn không nghĩ tới con ngỗng lớn này hung dữ như vậy, bởi vì không có phòng bị, cho nên trên cánh tay bị con ngỗng mổ cho mấy cái, đau đến mức sắc mặt của hắn ta có chút vặn vẹo.

Chẳng qua rất nhanh đã phản ứng lại, lập tức đánh trả lại con ngỗng lớn.

Hắn ta là có võ công, cho nên rất nhanh trốn nhanh về phía sau, lập tức không còn bị mổ nữa.

Gần đây Ngốc Ngốc trải qua sự huấn luyện đặc biệt của Thời Khanh Lạc, thỉnh thoảng còn bị ném đánh nhau với Tiêu Hàn Tranh, trong đám gia cầm năng lực đánh lộn kia đừng nói thôn Hạ Khê, ở huyện Nam Khê cũng là vô địch.

Cũng vì thế đợi khi Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc nghe thấy động tĩnh, vừa ra khỏi cửa lập tức nhìn thấy Ngốc Ngốc đang cùng một công tử anh tuấn cẩm y hoa phục đánh nhau thành một vòng.

Phỉ Dục Triết không nói nên lời, cảm thấy rất mất thể diện.

Sao hắn ta lại có một bằng hữu như vậy…

Ngốc Ngốc cũng phát hiện quái vật hai chân đáng ghét này không dễ đối phó, nhìn thấy cha nương ra đến, lập tức gọi bọn họ.

Thời Khanh Lạc nhìn thấy mấy chiếc lông ngỗng bị đánh rơi trên đất, không khỏi nhíu mày.

Nàng cũng nhìn ra rồi, giá trị võ lực của công tử hoa phục này không thấp.

Lại tiếp tục như thế, con của nàng đánh không lại.

Vì thế lập tức tiến lên phía trước, vừa hay trên tay cầm một thanh tre, vội đi lên đánh lên cánh tay của Lương Hữu Tiêu.



Lương Hiểu Tiêu lập tức buông ra, "Ngươi đánh người ta làm gì? "

Thời Khanh Lạc cũng không muốn đánh đối phương, chủ yếu là vì muốn tách một người một ngỗng ra.

Nàng cau cau mày, "Ta còn muốn hỏi, ngươi làm chuyện gì thế hả, sao lại đánh ngỗng của ta."

Nếu không phải nhìn thấy bây giờ ngỗng của nàng còn chưa thật sự bị đánh trúng, thì nàng đã không tha cho tên này rồi.

Lương Hiểu Tiêu: "..." Thì ra con ngỗng lớn này là được một cọp mẹ nuôi dưỡng.

Thật là chủ nhân như thế nào, thì ngỗng hung dữ như thế đó.


"Nó cắn ta trước."

Thời Khanh Lạc liếc hắn ta một cái, "Đừng cho rằng ta không nghe thấy, lúc nãy ngươi còn nói muốn ăn nó. "

Lương Hiểu Tiêu tỏ vẽ hiển nhiên: "Ngỗng không phải chính là nuôi để ăn sao chứ? "

Lời này lại làm cho Ngốc Ngốc nổi giận, kêu lên mấy tiếng hung hãn về phía hắn ta.

Thời Khanh Lạc không nói nên lời, "Con ngỗng này của ta là nuôi để trông giữ nhà cửa, ai nói muốn nuôi để ăn chứ? "

Lương Hiểu Tiêu sững sờ, "Hả, nuôi ngỗng để trong trông giữ nhà cửa?"

Lần đầu tiên hắn ta nghe được loại chuyện này.

Thời Khanh Lạc gật đầu, "Đúng, không được sao?"

Lương Hiểu Tiêu không nói nên lời, "Ngươi thật biết chơi."

Chẳng qua đừng nói, con ngỗng lớn này cũng thật hung dữ

Nếu như không phải là hắn ta giỏi võ công, lúc này không biết đã bị cắn thành dạng gì nữa.

Quả thật còn hung dữ hơn cho giữ nhà nữa.

Hắn ta nhận được ánh mắt từ Phỉ Dục Tiết ném đến, lúng túng nói với Thời Khanh Lạc: “Ban nãy thật là ngại quá, ta không biết nó là để trông coi nhà cửa, cho nên mới nói câu nuôi để ăn. "

Trong lòng vẫn là có chút tiếc nuối, con ngỗng này vừa lớn vừa mập còn hung dữ như vậy, không ăn thật tiếc.

Ánh mắt này của hắn ta lại chọc giận Ngốc Ngốc, nó vung cánh lại muốn đập hắn ta.

"Sau này đừng như thế nữa là được." Thời Khanh Lạc cũng phát hiện người này cũng không có ác ý gì.

Nàng vươn tay kéo Ngốc Ngốc sắp lao đến, "Ngỗng con ngoan, chúng ta không tính toán với người này."

Lại từ trong túi áo móc ra mấy viên thức ăn nhỏ

Ngốc Ngốc ăn viên nhỏ, mới dùng một loại ánh mắt "Lão tử không chấp nhặt với ngươi" liếc nhìn Lương Hiểu Tiêu.

Chuyện này làm cho Lương Hữu Triết sững sờ, "Nó có thể nghe hiểu lời của ngươi nói sao?

Thời Khanh Lạc tự hào nói, "Tất nhiên rồi, ngỗng của ta rất thông minh."

Lương Hữu Triết: "..." Con của ngươi thành tinh rồi đi.

Còn có ai gọi vật nuôi là con chứ? Nữ nhân này thật có chút kỳ lạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.