Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 206



Tiêu Hàn Tranh mỉm cười chào hỏi với những người có quan hệ không tệ trong huyện học.

Đồng thời bĩnh tĩnh ứng đối với những người đang dùng ánh mắt hâm mộ ghen tị nhìn mình.

Gần đây những người này luôn ghen tị với hắn, lúc này thấy tiểu tức phụ tốt như vậy, tất nhiên càng ghen tị hơn

Hắn càng muốn để cho mọi người hâm mộ hắn, cũng rất thưởng thức những ánh mắt ghen tị đó, ai bảo chính mình có một tiểu tức phụ lớn lên xinh đẹp như thế.

Hắn cũng ngày càng thích tiểu tức phụ.

Dẫn tiểu tức phụ đi huyện học dạo một vòng, Tiêu Hàn Tranh mới dẫn theo nàng đến chỗ người gác cổng lấy thư.

Lần này có hai phong thư.

Đi ra khỏi huyện học, Thời Khanh Lạc có chút tò mò nội dung bên trong, "Chúng ta đến tửu lâu ăn cái gì đi."

Trước khi ra ngoài đã nói với Tiêu tiểu muội một tiếng, bữa trưa hôm nay sẽ không quay về ăn.

Tiêu Hàn Tranh bỏ thư vào trong tay áo, "Được!"

Hai người đi đến tửu lâu của nhà họ Bạch, ở huyện thành này Bạch gia và tửu lâu của Ngô gia là hai tửu lâu tốt nhất, các món ăn ở đây cũng tương đối phong phú và đa dạng.

Tất nhiên bọn họ sẽ không đến tửu lầu Ngô gia.

Bạch Hủ không có ở đây, chẳng qua hai người đã tới rất nhiều lần, chưởng quầy tất nhiên biết mặt bọn họ.

Vì thế trực tiếp đưa hai người tới phòng bao, chờ hai người gọi món xong, lúc lui ra ngoài còn thức thời đóng cửa lại.

Thời Khanh Lạc rót cho mình và tiểu tướng công một chén trà lạnh, "Nhà họ Tiêu và người của huynh, mỗi bên gửi cho huynh một lá thư?"

Tiêu Hàn Tranh lấy thư từ trong tay áo ra, "Ừm, xem cái nào trước?"

Thời Khanh Lạc nói: "Xem chuyện tốt của nhà họ Tiêu trước đi."

Tiêu Hàn Tranh cầm một phong thư lên, sau đó xé mở, đồng thời kéo Thời Khanh Lạc ngồi trên đùi của mình, ôm nàng cùng xem.

Đây là thư Tiêu gia cứ cách một tháng lại gửi tới một lần.

Trên thư chủ yếu là kiêu ngạo và đắc ý, đám nhà cũ Tiêu gia đang tác oai tác phúc ở phủ tướng quân.

Tiêu lão thái thái nắm giữ phủ tướng quân, phụ thân cặn bã và Cát Xuân Như không những không phản đối, mà còn ủng hộ bọn họ.

Mỗi ngày đám Tiêu gia đều được ăn ngon mặc đẹp, lăng la tơ lụa, vàng bạc tiêu xài không hết, thật sự sống rất thoải mái.

Phong thư này cũng không tính nhờ vả Thời Khanh Lạc giúp đỡ gì, chủ yếu là muốn khoe khoang, cũng không miêu tả rõ ràng tỉ mỉ tình huống của phủ tướng quân, chỉ nói nói chuyện phụ thân cặn bã và nữ nhân kia bị bọn họ sửa trị đến ngoan ngoãn dễ bảo.

Sau khi đọc xong bức thư, Thời khanh Lạc chế nhạo: ''Quả nhiên đám cực phẩm này không kiên trì bao lâu, đã lộ nguyên hình rồi."

"Xem ra phụ thân cặn bã của huynh thông minh, chắc sẽ nhanh chóng phát hiện ra ta là người đứng phía sau những người đó."



Nếu như phụ thân cặn bã dễ dàng khuất phục, dễ đối phó như vậy, thì sẽ không từ một binh lính trở thành một đại tướng quân mà hoàng đế coi trọng.

Thời Khanh Lạc đóng gói những người này đưa đến chỗ hai người kia, ngay từ đầu đã không cho rằng đám cực phẩm kia có thể tồn tại được lâu.

Ngay cả khi nàng đưa ra chủ ý, nhưng với tính cách một khi có quyền lực thì chắc chắn sẽ đắc ý vênh váo, nhất định sẽ bị lật thuyền.

Tiêu Tranh Hàn phát hiện tiểu tức phụ lại nghĩ giống với mình.

''Vốn dĩ cũng không trông cậy vào bọn họ có thể kéo hai người kia xuống ngựa."


''Trước đây, vì phạm phải một số sai lầm mà thanh danh nữ nhân kia bị hủy hoại, làm phụ thân cặn bã mất mặt, bị Thánh Thượng răn dạy, hủy hoại tiền đồ sáng lạn của đệ đệ nữ nhân kia, đã là kinh hỉ ngoài ý muốn rồi."

Phụ thân cặn bã lòng dạ thâm độc, lúc trước bởi vì người nhà cũ đột nhiên vào kinh, được tiểu tức phụ chỉ điểm làm ra rất nhiều chuyện bất ngờ.

Lúc này mới làm cho hai người phụ thân cặn bã trở tay không kịp.

Được một đoạn thời gian, phụ thân cặn bã cũng có thể điều tra điểm yếu của đám cực phẩm kia, sau đó bắt đầu phản kích.

Hắn nghĩ nghĩ hỏi: "Muốn viết thư nhắc nhở bọn họ không?"

Thời Khanh Lạc lắc đầu, "Lần này không nhắc nhở, bọn họ bây giờ đang bay cao, nếu nhắc nhở cũng chưa chắc sẽ nghe lời như hiện tại."

Lúc trước hành động thuận lợi, là bởi vì phụ thân cặn bã và nữ nhân kia coi thường sức chiến đấu của đám cực phẩm kia.

Hiện tại, tra nam tiện nữ kia nịnh nọt bọn họ, để cho bọn họ bay cao, sau đó mới tiến hành trả thù.

Nàng ý vị thâm thường nói: "Vốn dĩ mấy cực phẩm đó cũng không phải tốt lành gì, chúng ta cũng chỉ để cho bọn họ chó cắn chó."

"Lúc trước ở kinh thành, bọn họ làm cho hai người phụ thân cặn bã ăn chút khổ."

"Hiện tại ngược lại, để cho bọn họ ăn chút khổ, lấy chuyện này để giáo huấn bọn họ cũng không tồi."

"Chờ bị hai người phụ thân cặn bã thu thập, giáo huấn thật thảm, bọn họ mới có thể hoàn toàn hết hy vọng và thù hận hai người kia."

Nàng cong môi nói: "Cây đao này có thể mài được, chờ tới lúc chúng ta đến về kinh thành, dùng mới thật sự sắc bén."

"Hiện tại vẫn còn quá sớm."

Tiểu tướng công đã từng khẳng định từng chịu thiệt thòi trong tay đám cực phẩm này, những người này chính là hung thủ làm cho Tiêu tiểu muội bị đưa đi kết thân sau đó chôn cùng.

Sao Thời Khanh Lạc có thể thật sự để bọn họ đi kinh thành hưởng phúc, chẳng qua chỉ là mồi nhử mà thôi.

Tiêu Hàn Tranh hôn lỗ tai Thời Khanh Lạc, "Đúng vậy, cây đao này vẫn còn chưa sắc bén, vậy thì để hai người phụ thân cặn bã giúp chúng ta mài nó đi."

Trước giờ hắn cũng không trông cậy vào việc đám nhà cũ Tiêu gia có thể trừng trị đôi phu thê kia.

Phụ thân cặn bã có thể làm đến chức đại tướng quân, trong một đám quan võ còn là người có học thức, được hoàng đế coi trọng, nếu như dễ dàng đối phó như vậy, không khỏi có hơi phế.

Lại nói cuối cùng hắn muốn tự mình ra tay, kéo phụ thân cặn bã và nữ nhân kia hoàn toàn xuống ngựa, sau đó giẫm dưới chân, làm bọn họ mất đi thứ quan trọng nhất, mới có thể nhổ đi cái gai trong lòng hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.