Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 213



Phỉ gia Phỉ Dục Triết cũng không phải cái dạng chỉ biết ăn chơi, nếu tự mình mang theo cháu trai đến thôn Hạ Khê, có thể khẳng định việc này là sự thật.

Thân tín trả lời: "Chuyện này điều tra không rõ, hẳn là lén thu nhận đồ đệ truyền thụ.”

Tiêu Nguyên Thạch phát hiện ngày càng nhiều có thứ thoát khỏi tầm khống chế của ông ta.

Trong lòng mắng hết một lượt đám cực phẩm kia, nếu không phải bọn họ ông ta cũng không thụ động như bây giờ.

Phương pháp làm băng và cùng hương pháp chế tạo xi măng đều dâng lên, khẳng định Hoàng Thượng sẽ có ấn tượng với Tiêu Hàn Tranh.

Tay ông ta vuốt ve chén trà, đột nhiên suy nghĩ, có nên đón nhi tử đến kinh thành bồi dưỡng không.

Trong tay áo Cát Xuân Như nắm chặt hai bàn tay...

Nàng ta cũng không ngờ đến, chẳng qua chỉ mới một đoạn thời gian không có để ý đến thôn Hạ Khê, sao tiện chủng đó lại có thể làm ra nhiều việc như vậy.

Chuyện dâng phương pháp và kết giao với Mạc Thanh Lăng của đám người kia,làm cho nàng ta trở tay không kịp.

Đặt biệt là tiền đồ của đệ đệ nàng ta đã bị hủy hoại, nàng ta không muốn Tiêu Hàn Tranh lại phất lên.

Trong lòng nàng ta vô cùng căm hận, ngẩng đầu thấy Tiêu Nguyên Thạch đang trầm tư, trái tim nàng ta như đông cứng lại.

Đối với nam nhân nàng ta yêu, nàng ta đương nhiên hiểu rõ.

Đây là đang muốn đón Tiêu Hàn Tranh về kinh thành bồi dưỡng.

Không được, tuyệt đối không được.

Vì thế nàng ta làm bộ như không có ý gì mà nói: ”Cũng không biết chuyện Thời Khanh Lạc xúi giục người bên nhà cũ tới kinh thành bát nháo, Hàn Tranh có biết hay không.”

Lại thở dài, “Aiz, cũng không biết trong lòng nó có ghi hận chúng ta hay không.”

Tiêu Nguyên Thạch giật mình. "Tất nhiên là biết.”

Lúc này ông ta đánh tan suy nghĩ mới vừa rồi của mình.

Tuy rằng đó là nhi tử của ông ta, nhưng cũng đã đoạn tuyệt quan hệ, dù không có hận ông ta, ít nhất cũng có oán.

Nếu đưa về kinh thành bồi dưỡng, không cẩn thận sẽ phản lại ông ta.

Nếu như vậy, còn không bằng chặt đứt hết mọi cơ hội..

Thật ra ông ta cũng do dự, lo rằng Tiêu Hàn Tranh xuất hiện sẽ tiết lộ những chuyện quá khứ mà ông ta không muốn nhắc đến.

Chuyện biến thê thành thiếp cùng với việc hòa li cũng sẽ bị lộ.

Còn có khả năng sẽ bị người công kích, nói ông ta dựa vào nhạc phụ để lên chức nhưng lại muốn hòa ly, không có tình nghĩa, đây là điều ông ta kiêng kị và chán ghét nhất, không muốn ai nhắc tới.

Ở trong thôn đã từng có người nói ông ta được như hôm nay là do cùng phụ thân của Khổng thị dạy bảo, nếu không phải cùng đối phương học võ và được chiếu cố, hiện tại ông ta vẫn là một người nông dân.

Quả thật điều này làm ông ta không được vui cho lắm, cũng khó tiếp nhận, ông ta đi đến được ngày hôm nay, chỉ dựa vào chính bản thân ông ta mà thôi.



Tiêu Nguyên Thạch rơi vào trầm tư.

Phân phó với thân tín rằng: ”Tiếp tục theo dõi Tranh nhi, tốt nhất tìm cơ hội trực tiếp huỷ hoại thanh danh của nó.”

Lại bày ra bộ dạng suy nghĩ cho nhi tử: “Kinh thành quá phức tạp, giương đao múa kiếm, không thích hợp với người ở nông thôn như nó, nó vẫn nên an ổn ở huyện Nam Khê làm lão gia nhà giàu đi.”

Nếu mở mấy cái xưởng thì cứ làm tốt công việc buôn bán, con đường khoa cử thì nên thôi đi.

Ông ta không có khả năng lợi dụng Tiêu Hàn Tranh, còn sợ bị phản lại, chỉ có thể nhẫn tâm chặt đứt con đường thăng tiến của nhi tử mà thôi.

Thân tín gật đầu: Đã rõ, chủ nhân cũng chỉ vì nghĩ cho đại công tử mà thôi.”


Tiêu Nguyên Thạch ngẫm nghĩ: ”không nên tự mình ra tay, dễ lưu lại hậu quả, giải quyết sạch sẽ, không để Tranh nhi phát hiện.”

Ý tứ của ông ta chính là không cho người mình ra tay, mượn đao g.i.ế.c người mới là tốt nhất.

Chỉ trong chớp mắt mà Tiêu Hàn Tranh đã trưởng thành lên rất nhiều, có nhiều căn cơ. Ông ta cũng không dám tuỳ ý vọng động nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có con đường hủy hoại thanh danh sự nghiệp là tốt nhất.

Khoa cử tú tài, mà thanh danh không tốt sẽ không được mấy lão gia hoả trong triều trọng dụng.

Hơn nữa những người bên nhà cũ đó bị nha đầu kia xúi giục tới kinh thành, cố ý làm bại hoại thanh danh của ông ta, ông ta không tin nhi tử ông ta không biết việc này!

Một khi đã như vậy, ông ta cũng không cần cố kỵ mà nương tay. Tiền đồ, thanh danh, sự nghiệp không còn thì chỉ có thể ngoan ngoãn sống ở huyện Nam Khê mà thôi.

Thân tín hiểu rõ tâm tư của chủ nhân: ”Thuộc hạ tự mình ra tay.”

Cát Xuân Như nghe được hai người nói, bàn tay đang nắm chặt đã buông lỏng. Trong lòng nàng ta cũng nhẹ nhàng thở ra. Nàng ta làm bộ suy nghĩ cho Tiêu Hàn Tranh: ”Giúp Hàn Tranh tìm nương tử tốt hơn. Đỡ phải bị dạy hư.”

Nếu không phải do Thời Khanh Lạc xung hỉ thì sợ rằng Tiêu Hàn Tranh đã sớm bị bệnh c.h.ế.t rồi.

Hơn nữa, chuyện dâng phương pháp cũng là do tiểu tiện nhân kia!

Nàng ta không ngờ Tiêu Hàn Tranh lại có một trợ thủ đắc lực như vậy. Cho nên trước tiên, phải giải quyết mối tai họa ngầm này mới được.

Cũng không hy vọng về sau Tiêu Hàn Tranh lại có thêm trợ thủ khác.

Nên mới phải nhắc nhở thêm lần nữa.

Tiêu Nguyên Thạch ngẫm nghĩ: “Chuyện này giao cho nàng, ta là một nam nhân không tiện nhúng tay vào.”

Ông ta đã phân phó cho người đi mượn đao g.i.ế.c nương tử của Tranh nhi.

Chẳng qua ông ta sẽ không nhọc lòng chuyện tìm nương tử khác cho nhi tử, giao cho tiểu kiều thê làm thích hợp hơn.

Để cho thê tử tìm người ở huyện Nam Khê hỏi thăm, giúp đỡ tìm người ôn nhu hiền huệ nhưng không có chính kiến riêng của bản thân. Rồi phân phó cho người đến mai mối cho nhi tử là được.

Rốt cuộc Khổng thị không đáng tin cậy, còn hay gây phiền phức..

Cát Xuân Như dịu dàng nói: ”Tốt, ta nhất định sẽ tìm cho Hàn Tranh một nương tử mới ôn nhu hiền thục.”

Tiêu Nguyên Thạch nhìn bộ dáng này của nàng ta lòng lập tức ngứa ngáy. Thân tín thấy vậy lui xuống, ông ta nhanh chóng ôm người vào phòng ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.