Tiêu Nguyên Thạch lẳng lặng nhìn nàng ta khóc xong, lúc này tuy lửa giận không lớn như lúc ở Hề gia, nhưng vẫn còn rất giận.
Nếu không có xảy ra việc ở tửu lầu, ông ta cũng không tức giận và khó chịu như vậy.
Tiêu Nguyên Thạch mang theo vẻ mặt tức giận, nói”Được lắm, hay cho cái do dự không dám nói.”
“Hôm nay ta còn ngu ngốc mang theo người đến Hề gia tính sổ, sau đó người ta mang một nữ nhân ra, còn nói đây là lễ vật của nàng tặng Hề Duệ, hiện tại giao lại cho ta.”
“Nàng vì đệ đệ tàn phế kia tính kế Hề Duệ, làm cho ta bị tính kế ngược lại.”
“Còn bởi vì nàng dấu diếm, làm cho ta hôm nay ở Hề gia giống như một con khỉ nhảy nhót.”
Nếu Cát Xuân Như sớm nói qua chuyện này với ông ta, khẳng định ông ta sẽ phòng bị người Hề gia.
Cũng không dễ dàng trúng kế của Hề Duệ, càng không tự cho bản thân là đúng, càng không đến Hề gia làm chuyện rước nhục vào thân như vậy.
Lần đầu tiên Cát Xuân Như thấy Tiêu Nguyên Thạch tức giận với mình như vậy.
Nàng ta cũng biết ông ta bị tính kế, mất mặt ở Hề gia, nên trong lòng tức giận.
Hiện tại, nàng ta cũng rất hối hận việc mình đi tính kế Hề Duệ.
Bằng không chân đệ đệ nàng ta cũng không bị chém. Tiêu Nguyên Thạch cũng sẽ không bị họ tính kế.
Nàng ta không màng đến thân thể bước nhanh xuống giường, yếu ớt gục vào lòng Tiêu Nguyên Thạch, gắt gao ôm chầm lấy ông ta.
“Tướng quân, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi.”
“Sau này ta sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế, càng không bao giờ giấu diếm chàng điều gì nữa!”
Nàng ta khóc đến mức thở hổn hển, té xỉu vào lòng của Tiêu Nguyên Thạch.
Tiêu Nguyên Thạch cũng thật lòng yêu thích Cát Xuân Như, thấy nàng ta ngất xỉu thì hoàng sợ.
Lập tức cho người hầu đi mời phủ y. Đồng thời cũng dẫn nữ nhân tính kế Hề Duệ đi.
Lúc sau phủ y tới, ”Phu nhân là tức giận công tâm mới ngất xỉu, rốt cuộc lúc trước thân mình bị tổn hại, không thể lại chịu nổi kích thích.”
Ở sau lưng ông ta nhận không ít bạc của phu nhân, đương nhiên ông ta cũng biết nên nói điều gì.
Tiêu Nguyên Thạch cho phủ y lui xuống hốt thuốc. Sau đó phức tạp nhìn gương mặt trắng bệch của tiểu kiều thê.
Tuy rằng đã quyết định không truy cứu chuyện này nữa nhưng vẫn để lại trong lòng ông ta một cái gai.
Càng giận chó đánh mèo lên Cát Xuân Nghĩa, cậu em vợ này chính là tai họa.
Ông ta nheo mắt ngẫm nghĩ, đã là tai hoạ ngầm thì không thể để trong phủ được, phải tìm cách đuổi đi.
Bên kia phủ Quốc công, đang diễn ra cảnh gà bay chó sủa.
Phủ Quốc công.
Hề Tín Hành cho người áp chế tên tiểu nhị kia, cầm roi đi thẳng tới viện tiểu nhi tử.
Lúc này Hề Duệ đang ở trong viện chơi ván trượt.
Hiện tại hắn ta đã có thể trượt rất nhiều các động tác khó.
Thấy lão tử của mình trầm mặt bước vào, lại nhìn thấy tên tiểu nhị bị trói kia.
Hắn ta lập tức muốn trượt ván trượt bỏ chạy.
Hề Tín Hành hừ lạnh, “Hôm nay ngươi mà có thể chạy khỏi cái sân này, lão tử cùng họ với ngươi.”
Hề Duệ: “…” Nói như hiện tại cha và ta khác họ vậy.
Hắn ta ngượng ngùng cười cười, “Cha, ta đột nhiên nhớ tới, tổ mẫu gọi ta qua viện mình một chuyến, ta đi trước.”
Hề Tín Hành cười lạnh, “Mẫu thân ngươi hôm nay đi dâng hương với tổ mẫu ngươi, ngươi tiếp tục diễn đi.”
Hề Duệ: “……” Xong đời.
“Kia, cái gì, à cha, ngài tìm ta có việc sao?” Hắn ta nhích người về phía cửa sân.