Thời Khanh Lạc phát hiện phụ thân cặn bã thật là người không phải dễ đối phó, ông ta cũng chuẩn bị không ít đường lui dành cho mình.
Chẳng qua, tiểu tướng công nhà nàng lại càng lợi hại hơn.
Nàng cười tươi như hoa nói, "Tự làm tự chịu, nói không chừng ông ta sẽ tức đến hộc m.á.u mất."
Tiêu Hàn Tranh nở một nụ cười sâu xa, "Về sau sẽ có rất nhiều cơ hội làm ông ta hộc máu."
Đối với phụ thân cặn bã, hắn sẽ không làm giống đời trước, lần này hắn sẽ chậm rãi tra tấn đối phương.
Làm cho từng kế hoạch của đối phương thất bại từng cái một, rõ ràng đã sắp chạm đến đỉnh cao của quyền lực, nhưng lại bị mình làm cho rời xa từng chút một.
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, không còn gì nữa.
Như vậy mới gọi là trả thù, mới có thể giải tỏa nỗi uất hận trong lòng hắn.
Thật sự không đơn thuần chỉ là mối thù từ kiếp trước, còn có mối thù hiện tại đôi tra nam tiện nữ kia không ngừng phái người đến hại hắn và tiểu tức phụ, làm hắn không có cách nào kìm nén.
"Tranh ca uy vũ!" Thời Khanh Lạc cười khen.
Trong lòng lặng lẽ thắp một ngọn nến cho phụ thân cặn bã.
Chọc phải tiểu tướng công lòng dạ hiểm độc nhà nàng, sau này phụ thân cặn bã kia chắc chắn sẽ vừa khóc vừa hộc máu.
Hai người đang nói chuyện, thì mấy người Hề Duệ đi săn quay về.
Thời Khanh Lạc cầm cùi bắp đã bẻ xuống, mời bọn họ đi đến chính điện.
Danh tiếng của lão thần tiên đã sớm truyền đi khắp, hơn nữa chuyện hiển linh lần trước, cho nên mỗi ngày người đến dâng hương rất nhiều.
Trong chính điện, có hơn hai mươi người đang chờ để dâng hương.
Không chỉ những người đến từ huyện thành mà còn có người từ các địa phương khác đến.
Sau khi Thời Khanh Lạc tiến vào, nhiều người dâng hương nhận ra nàng.
“Thời nương tử.”
“Thời nương tử, ngươi cũng đến dâng hương cho sư phụ sao?”
Thời Khanh Lạc cười nói: “Đúng vậy, ta tới thắp cho sư phụ nén hương.”
Những người đang dâng hương tránh ra nhường chỗ.
“Thời nương tử, ngươi đến trước đi.”
Thời Khanh Lạc cũng không khách sáo, “Ta đây không khách khí, đa tạ!”
Nàng nói xong thì tiến lên, đặt ngô lên bàn, thắp ba nén hương.
Nàng vừa dâng hương vừa cung kính nói.
“Sư phụ,đồ vật mà ngài bảo ta trồng đã chín rồi.”
“Ngài nói đồ gọi là ngô này có thể ăn.”
“Hiện tại ta cũng không dám khẳng định, cho nên muốn hỏi ngài lần nữa.”
“Cái này có thật sự là lương thực không, nếu đúng xin hãy nói, mong ngài lần nữa hiển linh, giải đáp cho đệ tử.”
Sau khi nàng nói xong, mơ hồ dùng tay chạm vào công tắc ở sườn mặt bàn.
Không thể mỗi lần hiển linh đều chạm vào lư hương, cổ nhân cũng không phải kẻ ngốc.
Nhiều lần như vậy, người thông minh đều có thể nhận ra được là lư hương có vấn đề.
Nàng nói xong, thì cắm hương vào lư hương, lạy ba lạy.
Vừa mới cúi đầu, đột nhiên bốn phía nổi lên một trận gió.
Bài vị lão đạo trưởng được bao phủ bởi một vầng hào quang màu vàng nhạt, trông rất linh thiêng.
Hiển linh là chuyện rất thần bí, không thể mỗi lần đều là gió thổi qua đỉnh đầu và có ánh sáng chớp qua được.
Lần này nàng vẫn dùng nguyên lý chiết xạ ánh sáng, nhưng là chiết xạ ánh sáng lên bài vị.