Đám người Hề Duệ nghe nàng nói như vậy, địa vị của lão thần tiên ở trong lòng bọn họ lại giương cao.
Càng không nhịn được chạy đi dâng hương lần nữa.
Hề Duệ còn không ngừng cầu đạo: "Lão thần tiên, cầu ngài phù hộ cho ta cũng có được một con thần thú."
Lương Hữu Tiêu cũng nói: "Ta cũng muốn cầu một con."
Thời Khanh Lạc: "..." Thiếu nhiên trung nhị thật là ngốc!
Gần đây tiểu tướng công vừa vặn viết đến khúc nam chính mua được một con mèo trắng rất ưa nhìn ở một cái ngõ trong thành.
Ai ngờ sau khi nuôi lớn, con mèo nhỏ lại là thần thú bạch hổ bị phong ấn.
Sau đó ở trong sách còn phổ biến tứ đại thần thú bao gồm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu tước, Huyền vũ.
Nàng không biết, cũng vì tình tiết này mà việc nuôi mèo trắng đã trở thành một loại phong trào của rất nhiều thiếu niên đồng lứa ở kinh thành.
Sau khi ra đến đại điện, Hề Duệ sờ cằm nói: "Ta nuôi mèo trắng, cũng không biết có thể biến thành thần thú Bạch hổ không."
Lương Hữu Tiêu nói: "Con mèo kia của ngươi nhìn không linh động, vẫn là con mèo Ba Tư ta mua từ Tây Vực càng giống như có thể biến thành Bạch hổ."
Thời Khanh Lạc nghe được đối thoại của hai người lập tức đen mặt: "Hai người các ngươi vì thần thú Bạch hổ trong tiểu thuyết mà mua mèo trắng về nuôi?"
Hai người Hề Duệ gật đầu: "Phải!"
"Nói không chừng đột nhiên có một ngày, mèo trắng của chúng ta, cũng có thể biến thành thần thú Bạch hổ."
"Hơn nữa không chỉ có chúng ta. Trong kinh thành cũng có rất nhiều người đang nuôi mèo."
Lương Hữu Tiêu lại nói: "Còn có người chạy đi bắt gà rừng để nuôi, hi vọng có một ngày gà rừng biến thành thần thú Chu tước."
"Cũng có người nuôi rùa đen, nói không chừng có thể biến thành thần thú Huyền vũ."
"Cũng có người nuôi rắn, mong đợi có một ngày có thể mở phong ấn biến thành thần thú Thanh Long."
"..." Thời Khanh Lạc không nói nên lời.
Đặc biệt là gà rừng biến thành chu tước, là "thiên tài" nào nghĩ ra vậy...
Đối với "kỳ tư diệu tưởng" của hai người, những người khác cũng không biết nói gì.
Trong đầu Mạc Thanh Lăng nghĩ, cũng may hắn ta sớm thoát khỏi vòng quần là áo lụa này.
Hắn ta chỉ vào một chuỗi trái cây màu đỏ hỏi: "Đây là cái gì? Trái cây sao?"
Nghe được câu này, Thời Khanh Lạc thật muốn bật khóc vui mừng, cuối cùng cũng có người chú ý đến trọng điểm rồi...
Thời Khanh Lạc đi qua hái mấy quả ớt.
"Cái này gọi là cây ớt, không phải trái cây, cũng coi như là một loại rau củ."
"Chủ yếu là dùng để nấu ăn và làm gia vị."
"Sư phụ của ta nói, hạt giống này ông ấy thu thập được vào lúc đi du ngoạn."
"Có thể ăn ớt tươi, cũng có thể phơi khô làm thành tương ớt."
"Còn có tác dụng ấm trong trừ lạnh, hạ khí tiêu thực."
"Đúng rồi, sư phụ ta nói người có thể ăn cay sẽ thích, người không thể ăn cay cũng không nhất định sẽ thích."
Nghe nàng nói như vậy, đám người Mạc Thanh Lăng đều có chút thất vọng, còn tưởng rằng là thứ gì tốt.
Chẳng qua là có cây ngô, bọn họ cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Cái tên ăn hàng Lương Hữu Tiêu lại tiến tới hỏi: "Cái này có mùi vị gì?"
Thời Khanh Lạc trả lời: "Ăn sống sẽ rất cay, dùng để nấu ăn lại rất ngon."
"Ta hái mấy cái để ngày mai ăn thử."
Lương Hữu Tiêu cười nói: "Ý tưởng này không tệ."
Hắn ta còn chủ động giúp Thời Khanh Lạc hái mấy cái ớt màu đỏ.