Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 354



Lời này làm cho Tiêu Nguyên Thạch và Cát Xuân Như đều kinh hãi.

Từ lúc nào mà lão thái thái trở nên thông minh như vậy?

Không đúng, nhất định là do Thời Khanh Lạc dạy.

Tiêu Nguyên Thạch đau đầu: "Nương, nương và cha ta cũng đến Bắc Cương, làm sao ta có thể làm chuyện như vậy."

Ông ta thật sự không định làm như thế.

Mặc dù cũng đau lòng khi người của nhà cũ mang theo nhiều tiền như vậy, nhưng ông ta không nghĩ tới chuyện muốn cướp bóc giữa đường.

Mà là nghĩ đợi sau khi đám người lão thái đến Bắc Cương, lại tìm người đi lừa gạt lại.

Như vậy cũng sẽ không bị lộ sơ hở và bị người ta bàn tán.

Tiêu lão thái nhướng mi: "Ngươi không thể làm chuyện như vậy, nhưng có vài người thì không chắc."

Bà ta nhìn Cát Xuân Như nói: "Ngươi nói xem, nhị tức phụ."

Bàn tay đặt trong chăn của Cát Xuân Như nắm chặt thành quyền, kiềm lại kích động muốn nhào tới cắn c.h.ế.t lão thái bà: "Ta không hiểu ý của nương, tất nhiên ta cũng sẽ không làm như vậy."

Cái này tất nhiên là giả.

Thật ra thì nàng ta đã kêu người đi mua sát thủ xong rồi, sau đó ở giữa đường cướp đoạt đám người lão thái thái, nhân tiện đánh gãy chân hoặc tay của mấy người cháu trai nhi tử của bà già này.

Ai mà ngờ, bà già này lại để lại đường lui.

Hôm nay cố ý tới nói cho bọn họ, hẳn là muốn cảnh cáo.

Cứ như vậy, nàng ta thật không dám kêu người ra tay.

Dù sao thì đám người lão thái bà c.h.ế.t tiệt này cũng không biết xấu hổ, nếu thực sự xảy ra chút chuyện, nhất định sẽ làm ra chuyện kêu người đi tố cáo.

Tên Hề Duệ đó rất căm thù phủ Tướng quân và đệ đệ của nàng ta, cộng thêm quan hệ tốt với tức phụ của tiện loại kia, đưa tới sơ hở tốt như vậy, đối phương không nhận mới lạ.

Lão thái thái nhìn dáng vẻ chịu đựng của Cát Xuân Như, trong lòng lộp bộp một chút.

Xem ra đúng như lời Thời Khanh Lạc nói, nữ nhân này muốn ra tay với bọn họ.

Cũng may bọn họ nghe lời Thời Khanh Lạc mà thu xếp, nếu không thì thảm rồi.

Hận ý trong lòng lão thái thái lại sâu hơn.

Bà ta cũng nghe được chuyện nhi tử kêu bọn họ mang Cát Xuân Nghĩa đi Bắc Cương, định bụng sau khi đến Bắc Cương sẽ chỉnh đốn đệ đệ của đồ đĩ này một trận cho hả giận.

Còn nói với Tiêu Nguyên Thạch: "Hôm nay là ngày tốt của ngươi và Liễu Như, ngươi còn ngồi ở đây làm gì?"

"Lão nương ta, ngày hôm qua không đếm xỉa đến tính mạng, mới khiến cho Liễu Như đồng ý sinh hài tử cho ngươi."

Bà ta nhướng mi: "Ngươi còn không đi chuẩn bị?"

Tiêu Nguyên Thạch sớm đã muốn rời đi, bây giờ ông ta vô cùng chán ghét nơi có thê tử và lão nương ở cùng nhau.

Chẳng qua là vẫn khó xử nhìn Cát Xuân Như một cái.

Cũng chính cái nhìn này, làm cho lão thái thái nổi giận.

Bà ta nặng nề đập bàn một cái: "Ngươi nhìn nàng ta làm gì? Nàng ta là nương của ngươi hay ta là nương của ngươi?"

"Khó trách bên ngoài đều nói ngươi sợ thê tử, nhìn chẳng ra gì cả."

Lời này thành công khiến cho mặt của Tiêu Nguyên Thạch đen lại: "..." Ông ta bị người bên ngoài bịa đặt, không phải nhờ công lao của nương ông ta hay sao.



Lão thái thái đưa tay đẩy Tiêu Nguyên Thạch: "Đi mau, ngồi ở đây làm gì."

Lúc này Tiêu Nguyên Thạch mới bất đắc dĩ đứng lên: "Được."

Sau đó đích thân dìu lão thái thái: "Nương, ta đưa ngài trở về sân."

Nếu ông ta rời đi một mình, không biết thân nương sẽ ức h.i.ế.p thê tử như thế nào.

Ông ta nghĩ như vậy, nhưng ở trong lòng Cát Xuân Như lại cảm thấy tên khốn Tiêu Nguyên Thạch này đang vội vàng muốn đến chỗ Đào Liễu.

Vì vậy khóc nói: "Đi, chàng đi đi, đi rồi thì cũng đừng trở về nữa."

Lúc cha của Cát Xuân Như vẫn chưa chết, nàng ta đã quen biết Tiêu Nguyên Thạch, sau đó yêu nam nhân này.

Vì vậy thường xuyên thân thiết làm nũng, mà Tiêu Nguyên Thạch vẫn luôn rất nuông chiều nàng ta.

Đặc biệt là sau khi hai người yêu nhau ở cùng một chỗ, Cát Xuân Như càng được Tiêu Nguyên Thạch chiều chuộng.

Vì vậy bây giờ mới tùy hứng, cho rằng ông ta sẽ giống như mọi khi tới dỗ dành nàng ta, sau đó ở cùng với nàng ta vào tối nay, không đi tìm tiện nhân kia.

Lão thái thái nhìn bộ dáng kia của nàng ta một cái, cười nhạt: "Ngươi là Tướng quân phu nhân, lại có thể khóc lóc om sòm như vậy, còn không bằng mấy người thôn phụ chúng ta."

"Ngươi ép nhi tử của ta cắt đứt quan hệ với nhi tử nữ nhi ruột thịt, bây giờ bản thân lại không sinh được hài tử, còn muốn để cho nhi tử của ta tuyệt hậu sao?"

"Ngươi thật quá ích kỷ độc ác."

"Liễu Như còn hiểu chuyện hơn ngươi."

Tiêu Nguyên Thạch theo thói quen muốn đi dỗ dành Cát Xuân Như, nghe nói như vậy trong lòng cũng không khỏi có chút khó chịu.

Nàng ta đã ép ông ta cắt đứt quan hệ với nhi tử và nữ nhi, bây giờ còn không muốn để ông ta có hậu duệ sao?

Đúng là so sánh một chút, Liễu Như quả thật càng hiểu chuyện hơn.

Nương dùng cái c.h.ế.t ép người ta làm thiếp cho ông ta, nếu hôm nay ông ta không đi đến chỗ của Liễu Như, sau này người trong phủ sẽ đối xử với Liễu Như như thế nào?

Nếu Liễu Như nghĩ không thông mà tự sát thì phải làm sao?

Vì vậy nhìn Cát Xuân Như nói: "Ta đưa nương về sân trước, muộn chút lại về thăm nàng."

Sau đó lập tức dìu lão thái thái rời đi.

Để lại Cát Xuân Như lệ rơi đầy mặt.

Chẳng qua là nàng ta tin tưởng người Tiêu Nguyên Thạch yêu là nàng ta, cho nên nghĩ chờ một chút ông ta nhất định sẽ trở lại.

Sau đó nàng ta sẽ nghĩ cách giữ ông ta lại, không cho phép đi tìm tiện nhân kia.

Ai mà ngờ đợi đến khi gần tối vẫn không thấy bóng dáng của Tiêu Nguyên Thạch.

Sau đó kêu người đi nghe ngóng thì nghe nha hoàn nói tướng quân bị lão thái thái cưỡng ép đẩy tới viện của Liễu Như.

Cát Xuân Như lại không nhịn được mà khóc lên, nhưng vẫn còn ôm một chút hi vọng.

Vào phòng, không có nghĩa là phải chạm vào tiện nhân kia.

Thời gian trôi qua từng chút một, nàng ta ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm vào cây nến cách đó không xa.

Cho đến khi sắp nửa đêm, nha hoàn nhắm mắt báo lại: "Phu nhân, bên kia truyền tới tin, tướng quân gọi nước."

Còn gọi tận hai lần, chỉ là cuối cùng nha hoàn vẫn không nói ra câu này.

Cát Xuân Như nghe nói như vậy, hi vọng tan biến, không nhịn được trực tiếp phun ra một búng máu, hôn mê bất tỉnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.