Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 370



Đổi lại là trước kia, nếu nhìn thấy tiểu kiều thê khóc đầy thương tâm như vậy, Tiêu Nguyên Thạch đã sớm đau đến nát lòng, phải vội đi dỗ dành.

Nhưng hôm nay tâm trạng không tốt, nhìn thấy nàng ta không hiểu chuyện, ngược lại càng phiền lòng hơn.

“Được rồi, đừng khóc nữa.”

Ông ta duỗi tay, tùy ý lau đi giọt lệ trên mặt Cát Xuân Như: “Không phải là nàng muốn chuẩn bị hành lý cho Xuân Nghĩa hay sao? Mau đi đi.”

Cát Xuân Như: “…” Mới đó đã không chờ được muốn tống cổ nàng ta?

Nàng ta giận đến tức ngực, không khỏi ngẩng đầu, oán khí tràn qua ánh mắt: "Những gì trước kia từng nói, chàng đều quên hết rồi sao?”

Nói rằng cả đời chỉ có một mình nàng ta, sẽ không bao giờ chạm vào nữ nhân khác, hiện tại cũng chỉ ngang với cái rắm.

Tiêu Nguyên Thạch thấy thế, bực bội không thôi: "Ta muốn như vậy hay sao?”

"Nàng cũng không nghĩ tới chuyện này là do ai mà ra.”

Ông ta kìm nén bực tức, nói: “Xuân Như, hôm nay ta rất phiền lòng, nàng đừng gây thêm chuyện cho ta nữa, được không?”

Cát Xuân Như nhìn thấy vẻ thiếu kiên nhẫn của Tiêu Nguyên Thạch, lập tức chỉ muốn duỗi tay cào rách mặt ông ta.

Nhưng vừa mới chuẩn bị bạo phát, thì thư phòng lại vang lên tiếng gõ cửa.

Đợi cánh cửa mở ra, Tiêu Nguyên Thạch mới phát hiện là Cát Xuân Di đang đứng đó.

Trước hết Cát Xuân Di đến chỗ Tiêu Nguyên Thạch hành lễ: "Bái kiến tỷ phu!”

“Ta có chút việc, muốn tìm tỷ tỷ.”

Tiêu Nguyên Thạch cảm thấy Cát Xuân Di tới thật là đúng lúc, ông ta không đáp, chỉ gật gật đầu rồi nhìn về phía Cát Xuân Như.

Cát Xuân Như đứng lên, dùng khăn tay lau đi nước mắt.

Gắng gượng mà nuốt cục tức này xuống: “Ta và muội muội đi trước.”

Tiêu Nguyên Thạch nhìn nàng ta ủy khuất như vậy, không khỏi mềm lòng, dù sao cũng là nữ nhân mà ông ta thật lòng yêu mến.

Tiêu Nguyên Thạch cầm lấy tay nàng ta: “Yên tâm, lát nữa ta sẽ đi ra ngoài tìm lang trung, còn nàng chuẩn bị thêm chút tiền, cho Xuân Nghĩa mang theo dọc đường.”

Lúc này tâm trạng Cát Xuân Như mới thoải mái hơn chút: "Vâng!”

Nhưng khi nàng ta bước ngang qua trước mặt Đào Liễu, con mắt sắc bén lập tức trừng lên.

Nếu như ánh mắt có thể g.i.ế.c người, thì không biết Đào Liễu đã c.h.ế.t được bao nhiêu lần rồi.

Ngược lại, Đào Liễu tỏ vẻ lo lắng cùng áy náy nhìn theo nàng ta, còn không quên hành lễ: “Phu nhân đi thong thả!”

Nhưng trong lòng đang thầm cười lạnh, mới như vậy mà đã đứng ngồi không yên?

Quả nhiên là giống như Thời Khanh Lạc nói, bởi vì Cát Xuân Như có tình cảm với Tiêu Nguyên Thạch, vậy nên chỉ cần một chút kích thích, cũng sẽ khiến cho đối phương không khống chế nổi cảm xúc.



Mà xét cho cùng, Đào Liễu chỉ nhắm tới phủ tướng quân này, đối với Tiêu Nguyên Thạch cũng không hề có cái gọi là tình yêu nam nữ, không cần thiết phải để tâm nhiều, nên mới có thể hành động theo lý trí.

Tiếp theo, nàng ta lập tức trông thấy Cát Xuân Như mặt mày biến sắc.

Chiêu này hay thật, nàng ta thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ hận đến điên nhưng lại không thể làm gì của Cát Xuân Như.

Cát Xuân Di thấy trên mặt tỷ tỷ hiện ra thần sắc dữ tợn, vội vàng đi tới đỡ lấy nàng ta.

“Tỷ, chúng ta về trước, giúp nhị ca sửa soạn hành lý đi.”

Lúc này Cát Xuân Như mới thu hồi ánh mắt, đi theo muội muội ra ngoài.

Sau khi rời khỏi đó, Cát Xuân Di lập tức thở dài: “Tỷ, tỷ đừng gây chuyện với nàng ta, chỉ khiến việc càng thêm rối.”

"Bây giờ tỷ nổi giận với tỷ phu, nhăn mặt với ngài ấy, thì chính là tự đẩy tỷ phu ra xa, làm cho Liễu Như càng có cơ hội tiếp cận.”

"Tỷ là thê, nàng ta là thiếp, thân phận tỷ cao hơn, lúc nào cũng có thể gây khó dễ cho nàng ta, hà cớ gì phải tức giận.”

"Việc tỷ nên làm, là nghĩ cách nắm được trái tim tỷ phu, kéo tất cả mọi thứ trở về.”

“Đến lúc đó, tỷ phu đã hoàn toàn đứng về phía tỷ, tỷ còn phải sợ một ả Liễu Như ư?”

Tỷ tỷ thật là quá thiếu kiên nhẫn.

Cát Xuân Như nghe muội muội nói xong, cảm thấy rất có đạo lý.

Vừa rồi nàng ta cũng phát hiện, Tiêu Nguyên Thạch không vui chút nào, nhưng nàng ta thật sự không nhịn được!

Chỉ mới tưởng tượng đến cảnh, nam nhân của mình cũng nhìn một nữ nhân khác bằng ánh mắt ấy, nàng ta đã tức đến phát điên.

Nhưng nàng ta có thể làm gì?

Chỉ có thể nghe lời muội muội, nghẹn khuất gật đầu: “Ta hiểu rồi, ta nhất định sẽ kéo trái tim tướng quân trở về.”

Cát Xuân Di cười nói: "Như vậy là đúng rồi.”

Lại tiếp tục: “Chờ nhị ca ở Bắc Cương lập công, ta gả cho Nhị hoàng tử, chúng ta sẽ trở thành nơi chống lưng của tỷ.”

Cát Xuân Như nghe được lời này, trong lòng cảm thấy được an ủi vô cùng.

Tiêu Nguyên Thạch không đáng tin cậy, nhưng nàng ta vẫn còn có đệ đệ và muội muội.

Nàng ta vỗ tay muội muội: "Vẫn là các ngươi có tâm.”

“Ta nghe tỷ phu của muội nói, đã bàn bạc xong xuôi với Nhị hoàng tử rồi, qua hai tháng nữa, tìm một ngày lành, lập tức cưới muội vào cửa.”

Đối với hôn sự của muội muội, nàng ta vẫn rất để tâm.

Cát Xuân Di thẹn thùng cúi đầu: "Vâng!”

Nàng ta muốn gả cho Nhị hoàng tử, ngoài vì thân phận địa vị, nàng ta cũng thật lòng thích nam nhân tuấn dật bất phàm đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.