Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 409



Kỳ Y Dương là cháu trai bên nhà mẹ đẻ của Hoàng quý phi, cũng là biểu ca của Lương Hành Ngọc.

Tất cả mọi người đều là người đứng chung trên một chiếc thuyền, cho nên Lương Hành Ngọc cũng không che giấu.

Hắn ta lấy chuyện Nhị ca nhà mình để mượn sức Tiêu Hàn Tranh, bảo Tiêu Nguyên Thạch đi làm.

Xong rồi cảm thán: "Còn tưởng thê tử của Tiêu Nguyên Thạch nghĩ ra được ý kiến hay gì, không ngờ lại xấu xa như vậy."

"Muội muội của nàng ta vào trong phủ Nhị ca làm trắc phi, còn thề son sắt nói tỷ tỷ của mình có thể đến giúp Nhị ca."

Hắn ta lại bật cười: "Ta cũng không biết nên nói gì cho tốt."

Kỳ Y Dương không ngờ tới cái người vừa rồi kêu anh hùng cứu mỹ nhân, thế mà còn có chút quan hệ với Nhị hoàng tử.

Gã ta nhướng mày: "Với cái dáng vẻ yếu ớt kia của Trịnh Đông Phong, cũng có thể chạy đến khiến muội muội của Tiêu Hàn Tranh yêu thích à?"

Gã ta với Trịnh Đồng Phong đều ở trong thư viện Hoàng gia, nhưng không cùng một đẳng cấp.

Hắn ta là công tử con vợ cả của công phủ Anh quốc, Trịnh Đồng Phong chỉ là một công tử của quan bộ binh tứ phẩm.

Cho nên, khi đối phương nhìn thấy gã ta, đều ăn nói khép nép.

Hèn gì, gã ta nói cái tên Trịnh Đồng Phong này ngày thường đang không có lý tưởng chỉ ở suốt trong thư viện Hoàng gia, làm sao có thể chạy đến đây để tham gia thi Hương.

Trong mắt của gã ta, đối phương có đỗ thì cũng chỉ đến tú tài là cùng.

Lương Hành Ngọc thở dài: "Cho nên nói biện pháp này thật thối, không biết thê tử của Tiêu Nguyên Thạch nghĩ cái gì.”

Cách thức như thế này, thật sự không bằng không nói.

Suy nghĩ của Ký Y Dương vừa chuyển, cười nói: "Nếu như muốn dùng cách này, sao lại còn tìm một Trịnh Đồng Phong ngu xuẩn như vậy chứ."

Hắn ta lại tự tiến cử: "Biểu đệ, ngươi xem ta như thế nào?"

Tiểu cô nương vừa rồi rất thú vị, gã ta chưa bao giờ gặp được người như vậy.

Bởi vậy, cũng có vài phần hứng thú.

Gã ta đã có hôn ước, sau khi thi xong ân khoa sẽ lập gia đình."

Tuy thân phận của Tiêu Bạch Lê có thấp một chút nhưng lấy vào cửa làm một quý thiếp cũng được.

Vừa thỏa mãn hứng thú của gã ta, còn có thể giúp Nhị hoàng tử mượn sức của Tiêu Hàn Tranh, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Lương Hành Ngọc không nói gì nhìn gã ta: "Ý của huynh là, huynh muốn thử?"

Kỳ Y Dương mở quạt ra: "Đúng vậy, ta đến giúp Nhị biểu ca mượn sức Tiêu Hàn Tranh."

Lương Hành Ngọc: "..."

Đừng nghĩ rằng hắn ta không thấy ánh mắt hứng thú của biểu ca nhìn Tiêu Bạch Lê vừa rồi.

Hắn ta hỏi: "Không phải huynh đã có hôn ước và cũng sắp lấy chính thê rồi sao? Còn muốn tự đi?"



Kỳ Y Dương nói chuyện như đương nhiên: "Có chính thê cũng không thể ngăn chặn việc nạp thiếp của ta!"

Lương Hành Ngọc hơi cạn lời: "Thôi đi, Tiêu Hàn Tranh sẽ không để muội muội của mình làm thiếp."

Tuy hắn ta chưa từng tiếp xúc với Tiêu Hàm Tranh, nhưng vì Nhị ca cần mượn sức của người này, nên hắn ta đã xem qua rất nhiều thông tin tình báo về Tiêu Hàn Tranh.

Kỳ Y Dương nhướng mày: "Hắn chỉ là một tên tú tài, dù thi được tiến sĩ nhập chức vị sĩ, cũng chỉ là tòng thất phẩm hoặc thất phẩm thôi, muội muội của hắn vào phủ quốc công làm thiếp của con vợ cả thiếu gia ta đây, có vấn đề gì?"

Tuy Lương Hành Ngọc cũng hiểu, với thân phận của biểu ca nạp muội muội Tiêu Hàn Tranh làm thiếp không có vấn đề gì, nhưng hắn ta lại chỉ cho rằng, hy vọng không có lớn.

"Tiêu Hàn Tranh là đệ tử của Hầu lão, thê tử của hắn cũng có giao tình tốt với mấy người Hề Duệ."


Hắn ta lắc đầu: "Tuy bản thân là một tú tài con nhà nông, nhưng sau lưng lại có mạng lưới quan hệ không hề nhỏ, ta vẫn cảm thấy muội muội của hắn không thể nào làm thiếp của huynh được."

Kỳ Y Dương lại nói với vẻ vô cùng tự tin: "Nếu Tiêu Bạch Lê tự vừa ý ta, ngoài ta ra sẽ không lấy phu quân thì sao?”

“Không phải các ngươi nói, Tiêu Hàn Tranh rất thương yêu muội muội của mình sao, chỉ cần muội muội của hắn ngoài ta ra không lấy phu quân, như vậy hắn sẽ không phản đối nữa."

Lương Hàn Ngọc nghĩ nghĩ, nói: "Ta thấy phản ứng vừa rồi của Tiêu Bạch Lê thật rất thông minh."

Ý của câu chính là không giống như lời nói của huynh.

Kỳ Y Dương: "..." Bây giờ đang khinh thường ai đấy.

Gã ta vẫn tự tin như trước, nói: "Không thử thì làm sao biết được."

Dỗ nữ nhân vẫn là chuyện gã ta tự tin nhất.

Lương Hành Ngọc thấy gã ta như vậy, nói: "Thôi, vậy huynh muốn thử thì thử đi.”

“Nếu huynh thật sự làm được, thì đó chính là một phần trợ lực cho Nhị ca."

Kỳ Y Dương phe phẩy cây quạt, nói: "Chuyện đó là đương nhiên."

Hai người vừa mới chuẩn bị rời đi, trong lúc vô tình, Kỳ Y Dương nhìn thấy có một cái khuyên tai nằm trên mặt đất cách đó không xa.

Gã ta đi đến nhặt lên, cười lắc lắc nhìn Lương Hành Ngọc: "Xem ra duyên phận đến rồi, có ngăn cũng ngăn không được."

"Đây chính là lý do tiếp cậy được nàng ấy, ngay cả ông trời cũng chủ động đưa tới cửa cho ta."

Khuyên tai này chỉ có một chiếc, chắc là vừa rồi Tiêu Bạch Lê múa roi đã không cẩn thận làm rơi.

Thế nhưng, Lương Hành Ngọc không ý kiến gì mà chỉ nói qua loa: "Huynh vui là được rồi."

Nhưng trong lòng hắn ta cũng có chút tò mò và chờ mong, biểu ca thật sự có thể làm Tiêu Bạch Lê không phải là huynh ấy thì không lấy phu quân sao?

Bên kia, sau khi Tiêu Bạch Lê trở về, cũng không quay lại sương phòng của mình nghỉ ngơi mà đến phòng của Thời Khanh Lạc.

Thời Khanh Lạc mới vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa.

Nàng mở cửa ra, cười hỏi: "Nhanh như vậy, muội đã vẽ xong tranh rồi à?"

Tiêu Bạch Lê lắc đầu: "Chưa đâu, chỉ là muội gặp chuyện không vui, nên trở về."

Ánh mắt của Thời Khanh Lạc nhìn muội muội đầy hứng thú, vội kéo nàng ấy vào cửa, cười hỏi: "Có chuyện gì không vui?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.