Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 411



Gã ta lập tức nhìn về phía Tiêu Bạch Lê, chỉ thấy trong mắt nàng toàn là ánh sáng đang nhìn Thời Khanh Lạc, dáng vẻ vô cùng sùng bái.

Đột nhiên, lòng hơi rầu, ánh mắt này là ban đầu gã ta muốn, nhưng đã bị Thời Khanh Lạc cướp mất nổi bật rồi.

Gã ta không chấp nhận mình yếu gà: "Nam nhân tốt không đánh nữ nhân, vừa rồi ta nhường ngươi đấy."

Cũng chỉ là lời ngoài miệng thôi.

Thời Khanh Lạc ngoắc ngoắc tay với gã ta: "Thế đánh lại một hiệp không?"

Kỳ Y Dương muốn tìm lại mặt mũi trước mặt Tiêu Bạch Lê, xoắn tay áo lên gật đầu với Thời Khanh Lạc: "Được thôi, đánh lại."

Suy nghĩ Thời Khanh Lạc vừa thay đổi: "Nhưng cứ chơi như vậy quá không thú vị, không bằng chúng ta đặt cược đi?"

Kỳ Y Dương nhướng mày: "Đăt cược gì?"

Thời Khanh Lạc nói: "Nếu ngươi thua, ta có thể yêu cầu ngươi làm một chuyện, ngược lại cũng như thế."

Kỳ Y Dương không ngốc: "Cũng được, nhưng không phải nên xác minh trước một chút sao.”

“Nếu không, lỡ đâu ngươi yêu cầu ta đi g.i.ế.c người, ta chắc chắn sẽ không đi."

Thời Khanh Lạc lườm gã ta một cái: "Ngươi yếu gà như thế, ta muốn g.i.ế.c người sao không tự đi, còn nhờ ngươi?

Kỳ Y Dương: "..." Miệng của nữ nhân này thật độc.

Gã ta cảm thấy nữ nhân này không có ý tốt: "Vậy ngươi muốn ta làm gì?"

Thời Khanh Lạc khoanh tay, nói: "Nếu như ngươi thua, ngươi chạy một vòng ra sau núi ngay bây giờ, vừa chạy vừa hét to, ta là hái hoa tặc."

Vừa nhìn người này đã có suy nghĩ xấu với cô em chồng nhà mình.

Mấy cái ánh mắt mang theo sự hứng thú như thế này, nàng cũng không hiếm lạ gì.

Ở hiện đại, nàng cũng được sinh ra trong nhà giàu, quen biết với rất nhiều cậu chủ nhà giàu cũng tương tự với người này.

Vừa nhìn thấy cô gái nào cảm thấy có hứng thú, đã muốn theo đuổi.

Lúc ấy, họ thật sự cảm thấy hứng thú, hoặc cũng là thích thật.

Nhưng cảm xúc hứng thú của bọn họ rất rẻ, chất lượng bảo đảm vừa dỏm vừa ngắn đến đáng thương.

Đặc biệt là nam nhân có gia thế ở cổ đại như thế này, nếu gã ta đã dụ cô em chồng nhà nàng vào tay rồi, cũng sẽ không cưới làm chính thê, chỉ được làm một tiểu thiếp.

Đợi không còn hứng thú nữa, gã ta sẽ mặc kệ em chồng ở hậu viện, tự sinh tự diệt.

Tra nam như thế này rất đáng giận.



Cho nên khi nhìn thấy gã ta, nàng lại muốn chỉnh đốn.

Kỳ Y Dương trừng lớn mắt: "..." Nữ nhân này là ma quỷ à?

Lần này, ngay cả Lương Hành Ngọc cũng ngây ngốc nhìn Thời Khanh Lạc, nữ nhân này thật đúng là dám nghĩ dám nói.

Thời Khanh Lạc nhướng mày, hỏi: "Thế nào? Dám cược không?"

Kỳ Y Dương hừ lạnh: "Vì cái gì mà không dám?"

Gã ta hỏi lại: "Còn nếu như ngươi thua thì sao?"

Thời Khanh Lạc nói: "Đương nhiên, sẽ làm một điều kiện cho ngươi."

Kỳ Y Dương suy nghĩ rồi nói: "Ta cũng không phải người lợi dụng người ta gặp khó khăn, nếu như ngươi thua thì ngươi dẫn em chồng của ngươi, mời chúng ta ăn cơm ba ngày đi."

Như vậy, gã ta có thể lợi dụng cơ hội này tiếp xúc với Tiêu Bạch Lê nhiều một chút.

Đột nhiên, Thời Khanh Lạc có chút xúc động muốn dùng búa đập vỡ đầu chó của gã ta ra, câu này đang khẳng định rõ ràng muốn theo đuổi em chồng nhà nàng mà, không biết xấu hổ.

Nàng trưng cầu ý kiến của Tiêu Bạch Lê: "Ta và tên này đánh cược?"

Tiêu Bạch Lê cũng đã nhìn ra, tên Kỳ Y Dương có mục đích với mình.

Nàng ấy gật đầu: "Tẩu tẩu, muội tin tẩu."

Loại đăng đồ tử như thế này, nên để cho tẩu tẩu cho gã ta biết tay, dạy cho gã ta một bài học nhớ đời.

Kỳ Y Dương tự nhận vẻ ngoài và khí chất của mình hơn người, dỗ một thôn nữ như Tiêu Bạch Lê không phải là dễ như trở bàn tay sao.

Có lẽ gã ta không biết, Tiêu Hàn Tranh còn có dáng vẻ tuấn mỹ hơn gã ta nhiều, khí chất lại càng không kém cạnh.

Mỗi ngày có một ca ca cứ qua lại trước mắt của nàng ấy như thế, hơn nữa còn bị tẩu tẩu Thời Khanh Lạc tẩy não, Tiêu Bạch Lê nhìn người đã có nguyên tắc riêng của mình rồi, lại càng không ngốc nghếch, bạch ngọt để bị dụ dễ dàng như vậy.

Nhìn dáng vẻ của Kỳ Y Dương, nàng ấy chỉ có duy nhất một suy nghĩ, người này có mục đích không trong sáng, cũng tám lạng nửa cân với tên anh hùng cứu mỹ nhân lúc trước.

Thời Khanh Lạc gật đầu với gã ta: "Vậy được thôi, đừng nói mời ngươi ăn ba ngày, mời ngươi ăn mười ngày cũng không thành vấn đề."

Kỳ Y Dương cũng dựa cột nói theo: "Thế thì mười ngày."

Hắn ta cũng không có ngốc để nói muốn nhường Thời Khanh Lạc mấy chiêu.

"Thời nương tử, mời!"

Thời Khanh Lạc không chút do dự tấn công đến.

Nếu chưa học võ hơn nửa năm với tiểu tướng công, thì với sức đánh cận chiến của nàng, thật sự không phải là đối thủ của Kỳ Y Dương.

Nhưng hiện tại, nàng lại có lòng tin vô cùng, vừa rồi Kỳ Y Dương chưa dùng hết sức lực, thì nàng cũng chưa dùng hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.