Gã ta hít sâu một hơi hỏi: “Ngươi sẽ không nói với đám Hệ Duệ chứ?”
Thời Khanh Lạc nghịch ly trà, “Cái này thì không chắc.”
Nàng nói tiếp: “Ta và đám Hệ Duệ là bằng hữu, qua một đoạn thời gian ngắn nữa đúng lúc đi với tướng công lên kinh thành dự thi, tụm lại nói chuyện phiếm, vô tình nói ra, cũng không phải là chuyện không thể.”
Ky Y Dương: “.....” Vô tình nói ra cái rắm ấy, nếu nói ra khẳng định cũng là cố ý.
Gã ta cắn răng nói: “Ngươi không thể hứa là sẽ không nói ra đươc sao?”
Thời Khanh Lạc lại nhướng mày, “Lúc nào ta hứa là sẽ không nói cho đám Hề Duệ biết?”
Kỳ Y Dương như muốn phát khùng, “Vậy rốt cuộc là ngươi muốn sao mới không nói cho bọn họ?”
Nếu để việc này truyền đến kinh thành, gã ta tuyệt đối không còn mặt mũi, mà còn bị đám Hệ Duệ châm biếm chế giễu.
Quan trọng là, trong nhà sẽ có ý kiến với gã.
Trong nhà gã ta không phải trưởng tử, không thể thừa kế vị trí quốc công, cho nên việc gì cũng đều dựa vào bản thân mà liều.
Tài nguyên của quốc công phủ rất nhiều, nhưng tranh giành rất quyết liệt, huynh đệ bọn họ vẫn luôn tranh so cao thấp.
Nếu như những huynh đệ khác của gã ta biết chuyện này, nhất định sẽ đổ thêm dầu vào lửa, chạy tới trước mặt gia gia bôi đen gã ta.
Đến lúc đó không có lợi cho gã ta.
Hiển nhiên cái sau quan trọng hơn chuyện mất mặt.
Gã ta lại không thể diệt khẩu Thời Khanh Lac, nên chỉ có thể tới nói chuyện.
Thời Khanh Lạc nhìn gã ta, “Ngươi sợ đám Hề Duệ biết?”
Kỳ Y Dương hừ lạnh, “Ta và Hề Duệ, Lương Hữu Tiêu không hợp nhau.”
Thời Khanh Lạc chuyển đổi tâm ý, “Vậy ngươi bịp miệng ta như thế nào?”
Con dê béo dâng tới tận cửa, không thịt không được.
Kỳ Y Dương suy nghĩ, “Ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng, nói con số đi.”
Gã ta chuẩn bị giao phí bịt niệng.
Thời Khanh Lạc trợn tròn mắt, “Ngươi xem ta đây có giống người thiếu tiền không?”
Nàng nói, “Ngươi không biết là ta chỉ cần làm chút chuyện gì đó sẽ có được không ít ngân lượng sao?”
Hiện giờ nàng đúng thật là không thiếu tiền, mỗi tháng nhận được không ít lợi nhuận từ kinh thành.
Xưởng lông dê với mấy xưởng khác cũng rất phát đạt.
Đối với nàng mà nói, tiền đủ tiêu, chất lượng cuộc sống đi lên là được rồi, trong nhà không nhất định phải chất đầy núi vàng núi bạc.
Tất nhiên, nàng cũng không chê tiền ít, cho nên mới cùng Lương Hữu Tiêu, Tịch Dung hợp tác.
Kỳ Y Dương: “.....” Lần đầu tiên thấy nữ nhân tự khen mình như vậy.
Nhưng mà những điều nữ nhân này nói cũng là sự thật.
Sòng bạc với cửa hàng mới mở của Lương Hữu Tiêu, tiệm son phấn của Tịch Dung, nghe nói đều có một phần của Thời Khanh Lạc.
Đột nhiên gã ta có chút lạnh lòng, nói như vậy, hình như nữ nhân này còn nhiều tiền hơn hắn ta, tức chết.
Gã ta bực bội hỏi, “Vậy ngươi muốn gì?”
Thời Khanh Lạc suy nghĩ nói: “Chỉ cần ngươi giúp ta một việc, ta chắc chắn có thể giúp ngươi giữ bí mật này.”
Kỳ Y Dương luôn cảm thấy ánh mắt của nữ nhân này nhìn mình có chút không lành, “Việc gì?”
Thời Khanh Lạc hỏi ngược lại: “Trịnh Đồng Phong tính kế tiểu cô của ta, các ngươi đều biết chứ?”
Kỳ Y Dương gật đầu, “Biết.”
Gã ta sợ Thời Khanh Lạc hiểu lầm, lại bổ sung thêm một câu, “Nhưng mà hôm đó bọn ta cũng là ở sau núi nhìn thấy, nên đoán ra được, trước đó đúng thật là không biết.”
Nếu như để nữ nhân này cho rằng gã ta với Trịnh Đồng Phong là một bọn thì phiền phức rồi.