Cha ruột của Kỳ Y Dương không phải là thế tử của Phủ Quốc công, mà là nhị gia.
Cũng xuất thân từ khoa cử, sau ra làm quan, bây giờ đang đảm nhiệm chức quan tam phẩm ở bộ Lễ.
Trong gia đình, lời nói cũng có chút trọng lượng.
Kết quả thicử của Kỳ Y Dương được coi là tốt nhất trong số các đường huynh đệ, gã ta lại có qua lại với Ngũ hoàng tử, chính vì vậy mà gã ta luôn bị những huynh đệ trong nhà ganh ghét.
"Tứ đệ đã về rồi à, gần đây nghe nói đệ và Hề Duệ, cùng với mấy tên ăn chơi trác táng nào đó qua lại rất thân thiết, hôm nay lại đi với nhau đó à?”
“Sao có thể nói vậy được, nhưng ta cũng nghe nói Tứ ca hôm nay tới tửu lầu ăn cơm với đám người Hề Duệ, xem ra quan hệ thật sự rất tốt.”
“Không phải trước đây Tứ ca còn đi đối phó với đám người đó à? Sao bây giờ lại thân nhau rồi?”
“Tứ đệ, đệ chính là người có khả năng thi đậu tiến sĩ nhất trong số chúng ta, làm sao có thể qua lại với tên Hề Duệ đó chứ.”
“Đúng vậy, Tứ ca không sợ sẽ ảnh hưởng tới việc học sao?”
Kỳ Y Dương vừa bước vào cửa, các đường huynh đệ đã lập tức xôn xao, ai nấy đều lộ rõ vẻ trào phúng.
Nghe được lời nói của bọn họ, cha của Kỳ Y Dương, Kỳ Bằng Thanh, không khỏi nhăn mặt.
Ông ta nhíu mày hỏi: “Sao con lại đi chung với mấy người Hề Duệ đó?”
Ông ta đã đặt không ít hy vọng vào đứa con trai này, tất nhiên sẽ không thích nhi tử mình qua lại với đám ăn chơi trác táng.
Kỳ Y Dương biết rõ mình bị mách lẻo, gã ta bèn trả lời: “Chủ yếu là ta muốn đi tìm Thời Khanh Lạc.”
Kỳ Bằng Thanh khó hiểu: “Tìm Thời Khanh Lạc làm gì?”
Ngược lại, Kỳ lão gia lại nghĩ ra ngay: “Đi tìm hiểu về công thức mà Thời Khanh Lạc dâng lên không?”
Kỳ Y Dương cười nói: “Tổ phụ anh minh, quả thật là ta đi nghe ngóng chuyện này.”
Kỳ lão gia bắt đầu có vài phần hứng thú: “Nghe ngóng được gì rồi sao?”
Kỳ Y Dương gật đầu: “Chẳng những nghe ngóng được, ta còn lấy được công thức mà nàng ấy đã dâng lên Thánh Thượng.”
Kỳ lão gia tử cùng với đám người kia đều kinh ngạc: “Cái gì? Nàng ta còn đưa công thức cho ngươi?”
Kỳ Y Dương móc từ trong n.g.ự.c ra tờ giấy mà Thời Khanh Lạc đã viết, đưa cho Kỳ lão gia: “Lần này nàng ấy dâng phương pháp là định làm một món đồ có tên là cao su…”
Sau đó, gã ta bèn thuật lại một lượt những gì Thời Khanh Lạc đã nói ở tửu lầu.
Kỳ lão gia tử và mấy người Kỳ Bằng Thanh rất nhanh đã nắm được điểm mấu chốt.
Riêng đường ca của Kỳ Y Dương lại không nhịn được mà hỏi: “Sao Thời Khanh Lạc lại đưa công thức cho ngươi? Từ khi nào mà quan hệ giữa hai người lại tốt như vậy?”
Dạo gần đây, cái tên Thời Khanh Lạc này quả thực rất nổi tiếng ở kinh thành.
Đặc biệt là do Lương Hữu Tiêu và Tịch Dung gần đây ăn nên làm ra, khiến cho mọi người đều phải ghen tị.
Chưa hết, Hoàng đế còn vì Thời Khanh Lạc mà cứng rắn xử phạt Tiêu tướng quân, cho nên hiện tại, không ít người đều mơ được tiếp cận với phu thê Thời Khanh Lạc.
Đám người đường huynh đệ trong Kỳ gia không thể nghĩ tới, Kỳ Y Dương bất tri bất giác lại thân thiết với Thời Khanh Lạc như vậy.
Kỳ Y Dương trả lời: “Lần trước tới phủ thành thi hương, sau khi gặp nhau thì lập tức kết làm bằng hữu.”
“Thời Khanh Lạc đưa cho ta công thức, còn nhà chúng ta phải đi tìm ba loại mủ cao su này, cũng không phải là cho không.”
“Thời Khanh Lạc muốn chúng ta bán 30% số mủ cao su kiếm được trong ba năm cho nàng ấy, giá cả không được cao hơn giá thị trường.”
Kỳ lão gia tử vuốt vuốt chòm râu: “Có điều kiện là chuyện tốt.”
“Chuyện này ngươi làm không tồi, nếu không ắt sẽ bị hai Phủ quốc công kia đoạt mất.”
Lúc trước, bất luận là cây ngô, hay là áo lông gì đó, chỉ cần nhìn lão Lương cùng với lão Hề khoe khoang, trong lòng Kỳ lão gia tử đã ghen tị đến đỏ mắt.