Tiêu Nguyên Thạch nhìn chằm chằm vào Khổng Nguyệt Lan, nhìn thấy trong vẻ mặt của bà thật sự không có tình cảm cùng ái mộ mà bà đã từng dành cho ông ta, trong lòng không nhịn được bị chọc một nhát.
Hơn nữa ông ta còn phát hiện, chẳng những tính tình của Khổng Nguyệt Lan thay đổi.
Khí chất dung mạo cũng xảy ra biến hóa không nhỏ.
Cách ăn mặc trước kia luôn là một màu u tối, cả người cũng mang theo một loại buồn rầu, khiến bà già đi trông thấy.
Bây giờ khoác một cái áo lông trắng, mặc dù ăn mặc không tính là lộng lẫy, nhưng trang điểm thanh nhã hào phóng, da dẻ trắng lên rất nhiều, khí sắc càng tốt hơn so với lúc ông ta rời nhà đi đánh giặc.
Cùng thiếu nữ Tiêu Bạch Lê đứng chung một chỗ, không giống như mẫu nữ, ngược lại là giống như tỷ muội.
Nhìn qua cũng không giống như nữ nhân đã ngoài ba mươi, trái lại tựa như thiếp phụ ngoài hai mươi, so với nữ tử trẻ tuổi càng nhiều thêm một loại ý vị mà năm tháng lắng đọng lại.
Người cũng không còn bảo sao nghe vậy, mà trở nên tự tin có hào quang.
Ông ta hoảng hốt một hồi, sắp không nhớ nổi dáng vẻ của bà lúc ông ta mới trở về và rời khỏi thôn vào một năm trước.
Thay đổi này thật là lớn.
Ngày đó bởi vì một cái tát, lại bị Khổng Nguyệt Lan vạch trần chút bí mật kia, khiến cho ông ta mất mặt trước nhiều người như vậy, cho nên ông ta thật đúng là không có chú ý đến sự thay đổi về dung mạo và khí chất của bà.
Bây giờ cẩn thận nhìn một chút, lại phát hiện hình như bà đã trở nên thu hút rất nhiều.
Lúc này ông ta mới nhớ tới, sở dĩ ban đầu cưới Khổng Nguyệt Lan, ngoại trừ việc bà là độc nữ được cưng chiều, cũng là bởi vì dung nhan của bà rất đẹp, là người đẹp nhất trong mấy cái thôn gần đó.
Lúc mới thành thân, ông ta thật sự cũng rất vui mừng.
Trước đó là bởi vì muốn báo thù và xoa dịu quan hệ với nhi nữ, mới định bụng dụ dỗ bà trở về làm thê tử tốt, nhưng bây giờ ông ta lại có chút thật lòng.
Vì vậy đầu óc vừa nóng lên ông ta liền nói: "Ta biết là có nói nhiều thêm nữa thì các ngươi cũng không tin, cho nên ta sẽ không chỉ nói khoác."
"Ta nói muốn bù đắp, thì nhất định sẽ bù đắp."
"Ta thực sự không có mấy vạn lượng bạc, chỉ là gần đây có một cái sơn trang suối nước nóng."
"Không bằng liền bù đắp cho Bạch Lê, sau này làm của hồi môn."
Cát Xuân Như dùng một sơn trang suối nước nóng làm của hồi môn cho muội muội của nàng ta, ông ta cũng cho nữ nhi thân sinh một cái làm hồi môn, có vẻ như cũng không quá đáng.
Như vậy, mẫu nữ Khổng thị cũng không có cách nói ông ta nói lừa gạt ngoài miệng không có thành ý.
Lời nói của Tiêu Nguyên Thạch, cũng không làm Tiêu mẫu cùng Tiêu Bạch Lê cảm động.
Cả hai đều chỉ nghĩ rằng tên cặn bã / phụ thân cặn bã này thật sự là cặn bã, không có lòng tự trọng, các nàng không mắng, ông ta sẽ không ra tiền,
Tiêu Bạch Lê cười tủm tỉm nói: “Được nha!”
“Vậy thì khi nào, ông đưa khất đất thôn trang cho ta?”
Đồ vật của tên phụ thân cặn bã đó tốt nhất không nên cầm, nhũng cũng không thể tiện nghi cho một nhà ngoại thất kia.
Hồi đó, phụ thân cặn bã dụ dỗ nương gả cho ông ta, lại lấy được bao nhiêu chỗ tốt từ ông ngoại, ông ta bây giờ cũng nên bồi thường lại toàn bộ.
Mặc dù Tiêu Nguyên Thạch rất đau lòng nhưng vẫn cười nói: “Lúc nào cũng có thể.”
Tiêu Bạch Lê nói: “Vậy lựa ngày không bằng gặp ngày, hôm nay ông để người đổi tên trên khế đất thôn trang thành tên ta đi.”
Nếu không, phụ thân cặn bã đi về nghĩ lại, hoặc bị ngoại thất thổi bên gối lại hối hận.
Tiêu Nguyên Thạch: “...” Gấp như vậy sao?
Chẳng qua đã nói ra, ông ta cũng không định chơi xấu.
“Được rồi, hôm nay ta sẽ ra lệnh cho người đổi tên.”
Mặc dù không còn ở Binh bộ, nhưng ông ta vẫn là tướng quân, làm được chuyện này rất dễ dàng.
Tiêu Bạch Lê mỉm cười ngọt ngào, “Vậy thì cảm ơn.”
Tiêu Nguyên Thạch thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy nụ cười của nữ nhi mình.
“Ngươi không định gọi ta một tiếng phụ thân sao?”