Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 457



Hơn nữa nếu nữ nhi đi ra ngoài rồi gọi như vậy, người khác sẽ nhìn ông ta như thế nào? Chỉ cảm thấy như mối quan hệ của họ quá lộn xộn.

Tiêu Bạch Lê trợn mắt trong lòng, phụ thân cặn bã thật nhiều chuyện, “Đã phân gia cắt đứt quan hệ, cũng không có đại bá gì cả.”

“Nhưng nếu ông không thích ta lập tức gọi tiền phụ thân.”

“Ta thấy tẩu tử gọi ông là tiền cha chồng, ông cũng rất vui vẻ.”

Tiêu mẫu ở một bên nói: “Cứ gọi như vậy đi.”

Tiêu Nguyên Thạch: " ... " Ông ta hận không thể đánh c.h.ế.t đứa con dâu kia, vui vẻ cái rắm.

Sau đó ông ta không nhịn được mà thấm thía nói: “Nguyệt Lan, ngươi và Bạch Lê đã thay đổi, ôn nhu thục nữ như trước vẫn tốt hơn.”

“Đừng học theo Thời Khanh Lạc, nữ nhân này quá đanh đá.“ Đây là chỗ quan trọng.

Ông ta lại ra vẻ lo lắng bổ sung, "Đặc biệt là Bạch Lê chưa thành thân. Nếu con bé luôn nhanh mồm dẻo miệng nói lời độc địa như vậy, sao có thể tìm được một nhà chồng tốt chứ?”

Ban đầu Tiêu mẫu còn rất bình tĩnh, nhưng khi nghe đến đây bà không kìm được lòng nữa.

“Nếu ta vẫn nhu nhược dễ bắt nạt như trước, ngươi không phải có thể lại khi dễ ta sao.”

“Hơn nữa con dâu của ta rất tốt, đừng nói xấu nàng trước mặt ta."

Bà giơ tay siết chặt nắm đấm: “Dám nói con dâu nhà ta không tốt, ta lập tức đánh ngươi.”

Hôm nay đi hơi xa, muốn đánh c.h.ế.t tên nam nhân cặn bã này, nhất định ông ta đã có chuẩn bị .

Sức mạnh vũ lực của bà và ông ta chênh lệch có chút lớn

Vì chuyện này, bà có chút hối hận, thật sự muốn tát thêm vài cái.

Tiêu Nguyên Thạch không biết bà đang nghĩ gì, nếu biết nhất định sẽ hộc máu, nữ nhân này làm sao thế, cả ngày chỉ biết đánh trượng phu.

Ngay cả sau khi hòa li, Tiêu Nguyên Thạch vẫn luôn coi Khổng Nguyệt Lan như của riêng mình.

Ông ta nhìn bà đang giơ nắm đấm, không khỏi bật cười, “Nó cũng được xem là con dâu của ta, ta nói mấy câu, ngươi không cần phải vậy?”

Tiêu mẫu nói dứt khoát: “Đương nhiên phải vậy, con dâu của ta, ngươi không có quyền để nói.”

“Hơn nữa ngươi phải nhớ kĩ chúng ta đã hòa ly, ngươi không còn là cha chồng nữa.”

“Mà là tiền cha chồng.” Bà cố ý nhận mạnh ba chữ này.

Lại nói ba chữ này vô cùng thích hợp với tên cặn bã này, con dâu nhà mình lấy cái tên thật phù hợp.



Tiêu Nguyên Thạch: "..." Đủ rồi, nữ nhân này làm sao có thể mồm năm miệng mười lại còn khó chơi đến thế.

Ông ta nói không nên lời: “Ta không nói nó nữa, được chưa?”

Sau khi Khổng Như Lan rời khỏi ông ta, ánh mắt nhìn người ngày càng tệ hơn, lại thực sự coi trọng con dâu vừa độc ác ngang ngược lại khó chơi.

Một thôn nữ điêu ngoa như thời Khanh Lạc không xứng đáng với nhi tử ông ta.

Lúc trước đáng nhẽ ra không nên hòa ly , Khổng Nguyệt Lan không muốn làm thiếp có thể để Cát Xuân Như làm bình thê.


Bằng cách này, ông ta vẫn có thể ngăn cản đại nhi tử thành thân với Thời Khanh Lạc.

Lúc này Tiêu Nguyên Thạch cố ý quên một chuyện, tiểu kiều thê của ông ta là ngoại thất, kiên quyết không chịu ngồi ngang hàng với Khổng Nguyệt Lan, không muốn chia sẻ ông ta với nữ nhân khác.

Nếu không, lúc trước ông ta cũng không vì tiểu kiểu thê mà làm như vậy.

Tiêu mẫu nhìn không ra được ông ta ăn năn hối lỗi chỗ nào, cũng lười tiếp tục giằng co với ông ta: “Ngươi trở về làm tốt chuyện thôn trang đi, chúng ta đi về trước!”

Tiêu Nguyên Thạch: “...” Đây là dùng xong rồi ném à!

Trước đây, mỗi lần ông ta về nhà, trong mắt bà luôn có ông ta, cho dù không nói ra lời, chỉ cần ông ta ở bên cạnh là bà vui rồi.

Bây giờ bà thậm chí không muốn dành nhiều thời gian hơn cho ông ta?

Điều này khiến Tiêu Nguyên Thạch cảm thấy rất khó chịu, cảm thấy như mình đã đánh mất thứ gì đó.

Nhưng ông ta cũng biết rằng mình không thể quá vội vàng.

Còn ba tháng nữa ông ta mới đi Bắc Cương, ông ta tin rằng khoảng thời gian này sẽ đủ để dụ dỗ Khổng Nguyệt Lan và nữ nhi cùng tiểu nhi tử trở về bên cạnh ông ta.

“Được rồi, khi nào đổi xong tên khế đất ta sẽ cho người đưa qua.”

Tiêu mẫu gật đầu, “Được.”

Sau đó, bà kéo Tiêu Bạch Lê lên xe ngựa không chút lưu luyến nào.

Sau khi nhận được ám hiệu của Tiêu Nguyên Thạch gã sau vặt mới đánh xe ngựa rời khỏi rừng cây.

Tiêu Nguyên Thạch âm trầm nhìn về phía trước, cho đến khi xe ngựa biến mất, qua một lúc mới cưỡi ngựa rời đi.

Mà chờ sau khi ông ta rời đi, một người nam nhân tuấn nhã nhảy xuống từ cây to cách đó không xa.

Mấy thân vệ cũng rối rít nhảy xuống

“Đi, chúng ta đi khám bệnh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.