Một khắc Tiêu Nguyên Thạch cũng không muốn ở thêm, sau khi đáp ứng Nhị Lang, ông ta lần nữa cáo từ, sau đó xoay người bước nhanh đi về.
Thấy thế, Thời Khanh Lạc sờ cằm, “Nơi này của chúng ta cũng không phải hang sói, Tiêu tướng quân cần gì phải trốn nhanh như vậy?”
Lương Vũ Lâm muốn cười.
Tiêu Nguyên Thạch bị sỉ nhục, còn đào hố tức muốn hộc m.á.u như vậy, nếu không chạy thì chính là kẻ ngu.
Nơi này đối với Tiêu Nguyên Thạch mà nói, không khác gì hang sói.
Vở kịch hôm nay thật sự rất hay, Lương Vũ Lâm phát hiện người Tiêu gia đều rất thú vị.
Đây là những gì trong lòng ông ấy nghĩ, trên mặt tự nhiên không thể nói như vậy.
Ông ấy khẽ cười nói: “Bổn vương cảm thấy nơi này khá tốt, có khả năng là Tiêu tướng quân thực sự muốn chạy về nhà luyện chữ.”
Thời Khanh Lạc phát hiện vị Vương gia này cũng là nhân mè đen, “Cũng đúng, chúng ta vẫn là không nên quấy rầy Tiêu tướng quân luyện chữ, bằng không về sau chữ viết vẫn xấu, ông ta lại quay lại đòi chúng ta chịu trách nhiệm.”
Tiêu Nguyên Thạch còn chưa đi được bao xa nghe được lời hai người nói, thiếu chút nữa lảo đảo té ngã……
Chờ Tiêu Nguyên Thạch đi rồi, mọi người lại ngồi về chỗ cũ, nhanh chóng hâm nóng đồ ăn trong nồi lẩu.
Bởi vì Nghệ Vương ở lại ăn, cho nên Tiêu mẫu và Tiêu Bạch Lê còn làm thêm đồ ăn và đồ ngọt khác.
Lương Vũ Lâm gắp thịt dê, thử thêm các loại rau xào và đồ ngọt mà ông ấy chưa hề ăn qua, tâm trạng rất vui vẻ, cũng cảm thấy may mắn vì mình ở lại.
Sau khi ăn xong, ông ấy mới rời đi.
Ngày hôm sau, ông ấy lấy danh nghĩa xem bệnh, lại tới cọ bữa cơm trưa.
Thật sự là do đồ ăn Tiêu mẫu và Tiêu Bạch Lê làm quá hợp khẩu vị của ông ấy.
Đương nhiên, ông ấy cũng không tới tay không mà mang theo không ít dược liệu quý hiếm tới xem như lễ vật.
Mấy ngày kế tiếp, ông ấy đều đến như thế.
Vừa ngâm mình trong thuốc tắm vừa châm cứu, đồng thời thuận tiện cọ cơm, còn có thể tán gẫu một chút cùng Tiêu Hàn Tranh giải buồn.
Ông ấy phát hiện tuy Tiêu Hàn Tranh còn trẻ, nhưng nói chuyện với hắn hễ nhắc tới đề tài nào hắn đều có thể giải thích rất sâu rộng độc đáo, khó trách có thể khiến hoàng huynh ông ấyấy coi trọng như vậy.
Hôm nay, Tiêu Nguyên Thạch phái người tới đón Nhị Lang cùng nhau hồi kinh.
Ông ta nghe nói mỗi ngày Nghệ Vương đều đi đến thôn trang của Thời Khanh Lạc, cho nên ông ta kiên quyết không tự mình tới cửa.
Tiêu Hàn Tranh cũng không trói buộc đệ đệ.
Nhưng vẫn bố trí vài gã sai vặt có thân thủ tốt ở bên cạnh đệ đệ.
Mặc dù đệ đệ công khai đi phủ tướng quân, dựa vào tính tình phụ thân cặn bã, ông ta sẽ không làm ra chuyện hại c.h.ế.t tiểu nhi tử,dù sao chuyện này quá lộ liễu.
Nhưng Tiêu Hàn Tranh lại không yên tâm Cát Xuân Như, vẫn là nên cẩn thận tốt hơn.
Thấy đệ đệ muốn đi phủ tướng quân, Tiêu Bạch Lê cũng có hứng thú, “Ca ca tẩu tẩu, nếu không để muội cùng Nhị Lang đến phủ tướng quân chơi hai ngày đi?”
Nàng ấy chán ghét Cát Xuân Như hơn bất kỳ ai, có thể đến phủ tướng quân đối phó chèn ép đối phương, nàng ấy rất vui.
Tiêu Hàn Tranh nghĩ một lát, “Cũng được, có điều nhất định phải cẩn thận với Cát Xuân Như.”