Tiêu Hàn Tranh đi ra mời rượu, Tiêu Bạch Lê bưng đồ ăn vào.
Sau khi để Thời Khanh Lạc ăn một chút, nàng ấy rời đi.
Thời Khanh Lạc đứng dậy cởi giá y ra, rửa mặt chải đầu xong thì đổi quần áo ngủ mới.
Một chiếc váy đầm dài màu đỏ kéo dài đến bàn chân.
Vốn dĩ nhất thời hứng thú làm, không ngờ đến bây giờ lại có thể sử dụng được.
Chẳng qua nguyên liệu vải mỏng, cho nên nàng trực tiếp chạy lên giường dùng chăn che kín mình.
Nếu là thường ngày nằm trong ổ chăn như vậy, nàng đã sớm mơ màng buồn ngủ rồi.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra trong tối nay, nàng lập tức ngủ không được.
Vì vậy cầm quyển thoại bản bên cạnh gối đọc, nhưng lại đọc không vào.
Nhìn một cái cũng không biết suy nghĩ đến chỗ nào.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Hàn Tranh rửa mặt xong đi vào, chỉ thấy tiểu tức phụ đang ngẩn người.
Hắn đóng cửa cười đi tới.
Thời Khanh Lạc nghe được động tĩnh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu tướng công mặt đồ ngủ đỏ đi đến.
Màu đỏ càng làm cho hắn thêm tuấn mỹ phi phàm hơn.
Ai nha, tại sao tiểu tướng công lại đẹp như vậy.
Trước đó nàng còn xoắn xuýt, tối nay có nên động phòng hay không.
Bây giờ thấy tiểu tướng công xinh đẹp như vậy, cũng không xoắn xuýt nữa, thật sự là thấy sắc nổi lòng than.
Nàng thấy vẻ mặt của hắn bình thường, không nhìn ra chút say rượu nào, kinh ngạc hỏi: "Chàng không uống nhiều rượu à?"
Tiêu Hàn Tranh đi tới, vén chăn nằm vào.
"Bị chuốc rất nhiều rượu, chờ đám Hề Duệ thành thân, ta cũng phải chuốc lại."
Mấy tên kia thật không phải người, rót rượu liên tiếp cho hắn.
Chẳng qua cuối cùng vẫn bị hắn đánh bại, đều say bí tỉ được tùy tùng mang về rồi.
"Trước đó ta có uống thuốc giải rượu, cho nên không có say."
Vốn dĩ tửu lượng của hắn đã tốt, chẳng qua vì để ngừa vạn nhất, vẫn uống thuốc giải rượu trước.
Cũng may, quyết định này của hắn rất đúng đắn.
Nếu không uống, lúc này say, sao có thể ăn tiểu tức phụ được?
Hắn chờ ngày này đã rất lâu rồ, tất nhiên không thể để cho chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Thời Khanh Lạc nghe được hắn nói như vậy, bật cười nói: "Xảo quyệt."
Tiêu Hàn Tranh ôm nàng vào lòng, cười khẽ bên tai nàng: "Lúc đề danh kim bảng, lại là đêm động phòng hoa chúc, sao có thể bị rượu phá hư được chứ."
Lúc trước nghe Tịch Dung nói như vậy, Thời Khanh Lạc còn không cảm thấy cái gì.
Nhưng bây giờ bên tai truyền đến giọng nói từ tính dễ nghe của tiểu tướng công, khuôn mặt Thời Khanh Lạc không nhịn được đỏ một chút.
Làm một cẩu độc thân, nàng thật sự chưa từng trải qua đêm độc phòng hoa chúc.
Nàng tựa đầu vào lòng Tiêu Hàn Tranh, đưa tay bóp ép hắn: "Háo sắc!"
Người này bên ngoài thì tuấn nhã ôn nhu, nhưng bên trong thì...
Tiêu Hàn Tranh vui sướng cười vang: "Ta chỉ háo sắc với nương tử thôi."
Thời Khanh Lạc nghe được lời này của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: "Trong mắt ta cũng chỉ có chàng!"
Sắp ăn được tiệc lớn rồi, trong lòng có chút luống cuống...
Tiêu Hàn Tranh nghe nàng nói như vậy, nhìn bóng mình trong ánh mắt của nàng.
Trong mắt của hắn cũng đầy sự thâm tình nóng bỏng: "Ta yêu nàng!"
Sau đó hôn lên đôi môi phấn hồng của nàng.
Thời Khanh Lạc cũng không phải kiểu người õng ẹo, chủ động ôm cổ của hắn.
Nến đỏ trong phòng làm bóng hai người kéo dài ra, nhiệt độ không khí không ngừng dâng cao...
Ngày hôm sau, Thời Khanh Lạc tỉnh lại trời đã sáng choang rồi.