Dọc đường đi, Cát Xuân Như đều rất bình tĩnh, nhưng nghe tiếng ồn ào bên ngoài, nàng ta cảm giác vô cùng khó chịu.
Cũng may nàng ta sắp rời khỏi kinh thành rồi, nếu không thật gai mắt phu thê Tiêu Hàn Tranh kia, nàng ta ghét phải nghe chuyện về hai người đó.
Đến phủ Nhị hoàng tử, nàng ta mới nở nụ cười
Nhị hoàng tử phi không đến gặp Cát Xuân Như, chỉ bảo nha hoàn đưa nàng ta đi tìm Cát Xuân Di.
Cát Xuân Di đang nửa nằm trên giường, trông có vài phần tiều tụy.
Cát Xuân Như vừa bước vào thấy dáng vẻ này của nàng ta, đau lòng hỏi thăm: “Xuân Di, muội làm sao vậy?”
Cát Xuân Di cho bọn nha hoàn lui xuống hết, giữ c.h.ặ.t t.a.y Cát Xuân Như nói: “Ta không sao.”
Cát Xuân Như vội vàng hỏi lại: “Còn nói không có chuyện gì, sắc mặt của muội sao lại khó coi như vậy? Có phải kẻ nào đã bắt nạt muội rồi không?”
Cát Xuân Di cố gắng cười nói: “Ta có đứa nhỏ của điện hạ, ngày hôm qua muốn ăn cao quế hoa nhưng phòng bếp lại không mang đến. Ta tức giận đi đến đó xem, lại lỡ trượt chân trên đường, nên sắc mặt mới xấu như vậy.”
Cát Xuân Như vừa nghe đã tức giận: “Vì sao phòng bếp không mang đồ ăn đến cho muội? Bây giờ trong bụng muội đã có đứa nhỏ của Nhị hoàng tử đấy.”
Nàng ta lại hỏi: “Đứa bé không sao chứ?”
Cát Xuân Di gật đầu, nói: “Đứa bé không sao, may là lúc muội trượt chân có một nha hoàn tay mắt nhanh nhẹn dùng cơ thể mình lót ở dưới thân của muội.”
Nàng ta lại dùng khăn lau nước mắt, nói: “Người ở phòng bếp đều bị vị kia mua chuộc rồi, cho nên mới cố ý kéo dài thời gian không nấu cho ta ăn.”
Cát Xuân Như biết muội muội của mình đang nhắc đến một vị trắc phi khác.
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là một ả độc phụ. Đợi lúc Nhị hoàng tử đến, muội phải tố cáo ả ta.”
Cát Xuân Di lắc đầu, nói: “Ta không muốn dùng chuyện này quấy rầy điện hạ, bỏ đi. Sau này, ta ở trong viện không đi ra ngoài, lúc muốn ăn cái gì thì nhịn một chút là xong.”
Chuyện này là do nàng ta tự biên tự diễn, nên không thể nói cho Nhị hoàng tử biết được.
Sắc mặt xấu cũng do gần đây nàng ta ốm nghén rất nhiều.
Cát Xuân Như nghe nàng ta nói như vậy thấy đau lòng, muội muội cũng chịu uất ức quá nhiều rồi.
Nàng ta từng quản gia, lúc trước cùng dùng mấy cách này đối phó với Đào Liễu.
Cho nên, nàng ta biết bọn người ở phòng bếp chỉ xem trọng cái lợi trước mắt mà thôi.
Lần trước, muội muội gom hai vạn lượng đưa cho nàng ta nên giờ trong tay không có tiền, ngay cả muốn ăn chút bánh ngọt cũng không ăn được, nàng ta cảm thấy rất áy náy.
“Muội nhịn trước một chút, đợi khi ta đến Bắc Cương yên ổn xong, ta sẽ bảo người trả tiền cho muội.”
Đáng tiếc, bây giờ đồ trong phủ đều bị Tiêu Nguyên Thạch canh chừng, nếu không nàng ta có thể bán cửa hàng với điền trang cũng có thể góp được tầm hai nghìn lượng cho muội muội.
Chính vì vậy, oán hận của nàng ta với Tiêu Nguyên Thạch càng lớn hơn, càng hận Thời Khanh Lạc và Tiêu Bạch Lê lấy năm nghìn lượng.
Khóe môi của Cát Xuân Di hơi cong lên, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Nàng ta lo lắng quan tâm nhìn Cát Xuân Như nói: “Ta không sao đâu, lúc này ta đang mang thai bọn họ cũng không dám làm gì, cùng lắm là sẽ đưa cơm đến chậm một chút thôi. Tỷ đi Bắc Cương, nhớ kéo lại trái tim của tỷ phu sau đó sống với nhau hạnh phúc như lúc trước, ta đã thỏa mãn lắm rồi, không cần tỷ trả lại tiền cho ta đâu.”
Nàng ta càng nói như thế càng khiến Cát Xuân Như áy náy hơn, trong lòng cũng không thể yên tâm, thật sự không muốn để muội muội lương thiện này chịu khổ.
“Tỷ phu của muội đã nhận chức vị rồi, đó là phó đô đốc ở Bắc Thành, đến lúc đó cũng có rất nhiều thứ béo bở, ta lấy cho muột chút tiền cũng sẽ không ảnh hưởng đến.”
Nàng ta lại nói: “Còn nữa, lúc trước là ta nói mượn muội hai vạn lượng, sau này sẽ trả lại.”
Cát Xuân Di giả vờ tức giận: “Tỷ tỷ, chúng ta là tỷ muội ruột thịt, đừng vì tiền mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta, đừng nói là hai vạn lượng, ngay cả toàn bộ gia sản của ta thì ta cũng không thấy có vấn đề gì. Tỷ đừng nói cái gì mà trả tiền nữa, nếu không ta thật sự tức giận.”
Trong lòng Cát Xuân Di đã oán hận tỷ tỷ này rồi.
Nàng ta muốn hãm hại Tiêu Bạch Lê nhưng lại để mình rơi vào bẫy, Cát Xuân Di chưa bao giờ biết tỷ tỷ của mình lại ngu như vậy.
Hơn nữa, ngay cả một nam nhân cũng không thể thuyết phục được, trước kia Tiêu Nguyên Thạch đối xử với tỷ tỷ tốt bao nhiêu, thì bây giờ đã đổ hết tất cả lên người tiểu thiếp kia rồi, ngay cả quyền quản gia cũng bị cướp mất.
Nếu người này không phải là tỷ tỷ ruột của nàng ta, thì nàng ta cũng không muốn quan tâm.
Còn tỷ phu kia ngày càng không biết xấu hổ, bị con dâu xảo trá của mình đòi năm vạn lượng, sao không tự trả đi?
Còn ép tỷ tỷ tìm nàng ta đòi hai vạn lượng, thật giống như tám đời chưa từng thấy tiền.
Cũng vì nếu không đưa số tiền này ra, Thời Khanh Lạc thật sự sẽ đưa tỷ tỷ vào nhà lao, cho nên nàng ta mới đưa hai vạn lượng ra.
Nếu nàng ta có một tỷ tỷ ngồi tù thì làm sao có mặt mũi gặp Nhị hoàng tử phi?