Cát Xuân Như nhắc đến Tiêu Nguyên Thạch xong, lại tức giận mắng Đào Liễu trước mặt muội muội.
Đồng thời, nàng ta cũng nói chuyện Đào Liễu mang thai.
Cát Xuân Di nghe được đầu đầy hắc tuyến, Đào Liễu đã mang thai đến năm tháng rồi, thế mà tỷ tỷ của nàng ta chỉ mới biết, thật sự ngu đến mức không cứu được.
Rõ ràng lúc trước tỷ tỷ là một người rất thông minh!
Vì thế, nàng ta khuyên bảo Cát Xuân Như trước đừng động vào Đào Liễu.
Dù sao, bây giờ Tiêu Nguyên Thạch đang trông chừng nàng ta rất chặt, một khi tỷ tỷ động vào mà bị phát hiện sẽ rất phiền phức.
Vẫn đợi khi nàng ta sinh thì động tay động chân vào, đến lúc đó mẹ c.h.ế.t giữ đứa con.
Đợi khi đứa bé đã ở trong tay rồi, thì những chuyện còn lại không phải vào tay của tỷ tỷ hết sao.
“Tỷ tỷ, tỷ xem như vô tình nhận nuôi đi, tương lai nuôi thành một đứa vô dụng là được rồi.”
Nàng ta đề nghị: “Tỷ cứ chiều chuộng nó hết mực, đứa bé kia cần thì tỷ cho.
Đến lúc đó, không ai nói tỷ được, tỷ phu cũng sẽ cảm thấy tỷ là một người mẫu thân tốt. Đợi tương lai tên tiểu tử đó hư hỏng rồi, cũng tại nó vô dụng không liên quan gì đến mẫu thân hiền lành là tỷ tỷ. Nếu là khuê nữ thì càng đơn giản hơn. Sau khi nuôi lớn rồi, tỷ tìm một nhà có tác dụng, đám hỏi xong rồi quẳng đi là được.”
Tỷ tỷ cũng khờ quá, sao không nuôi đứa con của Đào Liễu sinh ra.
Nếu là nàng ta thì chẳng những nuôi, mà còn phải nuôi đến khi trưởng thành sủng ái để cho tiểu tử kia trở nên vô dùng, còn để người ngoài cảm động tỷ tỷ rất tốt.
Nếu sinh ra khuê nữ thì càng tốt, tương lai gả đi là xong.
Ban đầu, Cát Xuân Như còn muốn đợi đứa nhỏ của Đào Liễu được một hai tuổi rồi, sẽ khiến đối phương nhiễm bệnh chết.
Nhưng bây giờ, nghe muội muội nói như vậy, đột nhiên nàng ta cảm thấy như vậy cũng rất hay.
Hiện tại Đào Liễu cũng không thích nàng ta, còn châm ngòi quan hệ giữa nàng ta và Tiêu Nguyên Thạch, nếu đã vậy thì sau này, nàng ta sẽ đối xử “thật tốt” với đứa con của Đào Liễu, hừ!
“Được, ta nghe lời muội.”
Hai người còn nói chuyện một lúc, thấy sắc trời không còn sớm nữa, Cát Xuân Như đứng dậy cầm một cái hòm mang theo đến đây, đặt lên bàn.
“Xuân Di, đây là một ít trang sức và châu báu, muội cầm dùng trước đi, nếu muốn ăn cái gì, thì muộn cứ lấy trong này thưởng cho phòng bếp. Đừng để mình bị uất ức.”
Đồ trang sức và châu báu này hơn một nửa là của nàng ta, ban đầu nàng ta sợ muội muội quá uất ức dưới Nhị hoàng tử phi cho nên mới cầm theo đến đây.
Hiện tại, nàng ta làm đúng, muội muội bị bắt nạt.
Cũng tại Tiêu Nguyên Thạch trông chừng rất gắt gao không cho nàng ta bán của cải đi để lấy tiền, nếu không, nếu không nàng ta đã bán đồ gom tiền rồi.
Bây giờ, lấy cái này đến bồi thường cho muội muội cũng được.
Cát Xuân Di nhìn một hòm đầy trang sức và châu báu, ước lượng cũng đạt tới bảy tám ngàn lượng bạc.
Cát Xuân Di ôm lấy Cát Xuân Như, giả về cảm động đến khóc, nói: “Tỷ tỷ, tỷ thật tốt với muội, sau này muội sẽ đối xử tốt với tỷ tỷ, ta và điện hạ sẽ là hậu thuẫn với tỷ tỷ.”
Cát Xuân Như xoa đầu của Cát Xuân Di, vui vẻ cười, nói: “Được rồi, tỷ tỷ phải dựa vào muội.”
Hai người còn nói thêm vài câu nữa, Cát Xuân Như mới lưu luyến rời đi.
Nàng ta không biết, khi mình vừa đi ra khỏi viện.
Cát Xuân Di đã gọi người múc nước để tắm rửa, bởi vì lúc nãy nàng ta đã ôm tỷ tỷ.
Dù có phải bị tính kế vụn trộm với ngoại nam hay không, trong lòng Cát Xuân Di vẫn có vài phần ghét bỏ tỷ tỷ ruột này.
Cát Xuân Như trở lại phủ tướng quân, lập tức sốc lại tinh thần dồn hết tâm sức vào việc chuẩn bị đi Bắc Cương.
Nàng ta không phát hiện ra có một nha hoàn đi theo mình đến phủ Nhị hoàng tử, sau khi về lại lén lút ra ngoài.
Lúc này, người đang ở trong thư phòng của Tiêu Nguyên Thạch.
Tiêu Nguyên Thạch hỏi: “Phu nhân đến thăm Cát trắc phi có cầm theo cái gì không?”
Nha hoàn kể lại chi tiết: “Phu nhân đưa hơn một nửa trang sức và châu báu cho Cát trắc phi.”
Tuy rằng người này không tận mắt nhìn thấy Cát Xuân Di đưa cho muội muội, nhưng đã nhìn thấy phu nhân có mang đồ rồi ôm đến phủ Nhị hoàng tử.
Lúc đi ra ngoài, cũng không thấy mang hộp gỗ kia ra cùng.
Mặt của Tiêu Nguyên Thạch đen lại, ông ta thật sự không ngờ được thê tử lại trợ cấp cho Cát Xuân Di nhiều như vậy.
Ông ta lại hỏi tiếp: “Trong lúc đó, các nàng nói cái gì?”
Nha hoàn cung kính, trả lời: “Lúc phu nhân nói chuyện với Cát trắc phi đã đuổi hết người hầu ra ngoài, nô tỳ cũng không nghe được.”
Tiêu Nguyên Thạch nhận được tin tức mình muốn biết, lập tức xua tay: “Cứ tiếp tục theo dõi phu nhân. Nếu nàng ta có lấy cái gì trong phủ hoặc bán cái gì đó để lấy tiền, thì báo cho ta biết ngay.”
Nha hoàn cung kính, trả lời: “Rõ!”
Sau đó, người này lui ra ngoài.
Tiêu Nguyên Thạch hít một hơi thật sâu, kiềm chế cơn tức giận đang dâng lên.
Xem ra đến Bắc Cương, vẫn nên để cho Liễu Như làm quản gia.
Cát Xuân Như cố gắng làm việc cũng có tác dụng, chỉ mới ba ngày mà nàng ta đã chuẩn bị xong đồ cần mang theo.