Thời Khanh Lạc trả lời: "Bây giờ mọi người đều sử dụng gương đồng, cho nên không nhìn rõ được người của mình, mà phương pháo làm thủy tinh dân phụ dâng lên, sẽ làm cho gương trở nên trong suốt sáng ngời."
"Gương to chính là một cái gương có kích cỡ gần giống với chiều cao của con người, đến lúc đó có thể soi được cả người, cũng có thể nhìn thấy được quần áo trang sức mình mang, liếc một cái đã thấy rõ ràng."
Nàng thật sự dùng không quen gương đồng, cho nên hận không thể làm ra gương soi mặt và gương to.
Vì vậy mặt sau của tờ giấy phương pháp này, nàng còn viết cách làm hai vật này nữa.
Hoàng đế nghe xong cung hiểu: "Còn có thủy tinh như vậy sao?"
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Có, bệ hạ có thể để cho các thợ thủ công làm thử một chút, nhất định có thể làm ra."
Hoàng đế cười nói: "Được trẫm sẽ để cho bọn họ đi tạo."
Ngài vuốt phẳng tờ giấy phương pháp, cười hỏi: "Phương pháp làm thủy tinh này đúng là đồ tốt, các ngươi muốn thưởng cái gì?"
Thời Khanh Lạc cười trả lời: "Làm việc cho bệ hạ là vinh hạnh của chúng ta, bệ hạ cứ tùy tiện ban thưởng đi ạ."
Các đại thần đứng ở một bên: "..." Lần đầu tin nghe được lời muốn thưởng mát mẻ thoát tục như vậy.
Hoàng đế cũng có chút dở khóc dở cười: "Nha đầu nhà ngươi."
Ngài giống như đã có suy nghĩ, một lát sau nói: "Phương pháp làm thủy tinh vô cùng quan trọng, công của Thời Khanh Lạc không thể không ban thưởng."
"Vậy trẫm sẽ phong cho mẹ chồng của ngươi làm Nam Khê Hương Quân đi."
Lại ý vị thâm trường nói: "Như vậy có thể có thân phận cao hơn tướng quân phu nhân rồi."
Đây là ban thưởng mà Thời Khanh Lạc cầu, chẳng qua đã nói nàng không cần nói ra, mà là vị Hoàng đế ngài tự chủ động ban thưởng.
Cái này cũng là để cho Cẩm Vương nhìn.
Nếu không phải thời cơ không thích hợp, ngài thật muốn phong nàng làm Huyện chủ.
Nhưng nếu là Huyện chủ, vậy lý do phản bội trước đó thương lượng xong sẽ không thích hợp dùng được nữa.
Chờ Thời Khanh Lạc từ Bắc Cương trở về, lại dâng phương pháp hay đồ gì đó, ngài lại phong nàng làm Huyện chủ là được.
Chiến công và cống hiến của nàng, ngài nhớ kỹ.
Đầu tiên Thời Khanh Lạc giả bộ lộ ra vẻ kinh ngạc, tiếp đó hành lễ cùng Tiêu Hàn Tranh: "Đa tạ bệ hạ ban thưởng."
Khen thưởng này làm cho mấy đại thần có chút mơ màng.
Sao lúc này Hoàng đế lại keo kiệt như vậy?
Không ban thưởng cho Thời Khanh Lạc, lại đi ban thưởng cho mẹ chồng của nàng thành Hương quân.
Tuy thân phận Hương quân dễ nghe, nhưng thật sự không có thực quyền gì.
Nghe ý của Hoàng đế, giống như cảm thấy ban thưởng này sẽ làm cho phu thê Tiêu Hàn Tranh vui vẻ, dù sao thân phận này cao hơn tướng quân phu nhân.
Đây là muốn giúp mẹ chồng Thời Khanh Lạc đánh lên mặt Tiêu tướng quân phu nhân?
Nhưng cứ luôn cảm thấy, ban thưởng này còn kém hơn cả lúc dâng phương pháp làm sắt ra.
Hơn nữa dù muốn ban thưởng, cũng phải ban thưởng cho Thời Khanh Lạc chứ?
Dĩ nhiên, mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bọn họ cũng không nói ra.
Trong chỗ này có hai đại thần là người của Cẩm Vương, đều cảm thấy ban thưởng này của Hoàng đế không thỏa đáng.
Bọn họ nhìn Thời Khanh Lạc, lúc này cảm thấy nụ cười của nàng có chút miễn cưỡng.
Nhưng nhìn qua Hoàng đế rất vui vẻ, một bộ dạng muốn bắt tay vào làm thủy tinh.
Sau khi ban thưởng xong, Hoàng đế để cho ba người Thời Khanh Lạc đi xuống trước.
Sau khi đám người lui xuống, nhìn qua tâm trạng của Hoàng đế rất tốt.
Còn về mấy đại thần bị giữ lại, nói một ít chuyện Bắc Cương.
Ngài làm ra bộ dạng nhức đầu, muốn phái người đến Bắc Cương, nhưng lại không tìm ra được người.
Vì vậy có một người đi lên đề nghị, nếu không trực tiếp phái ba người trúng Nhất giáp của ân khoa lần này đi Bắc Cương rèn luyện.