Bắc Cương là chỗ tốt sao? Đó chính là địa bàn của Cẩm Vương.
Đặc biệt thế cục của Bắc Cương rất phức tạp, có lẽ có đi mà không trở về được.
Phu thê Tiêu Hàn Tranh đến đó, không bị Cẩm Vương để mắt đến sao?
Nếu bọn họ là Cẩm Vương, nhất định sẽ cố gắng lôi kéo phu thê Tiêu Hàn Tranh.
Hề Tín Hành lập tức đứng ra: "Hoàng thượng, phái ba người đi Bắc Cương, thần cảm thấy không ổn."
Lương Minh Thành cũng vội vàng phụ họa: "Ba người Tiêu Hàn Tranh hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, thần cũng cho rằng không ổn.
Hôm nay lão gia tử hai nhà không đến thượng triều, lại làm biếng rồi.
Phỉ lão gia tử có đến, cho nên cũng lập tức đi ra phản đối.
Hôm nay Kỳ lão gia tử cũng đến, nghĩ đến bây giờ cháu trai nhà mình và Thời Khanh Lạc giao hảo, suy nghĩ một chút, ông ta vẫn đứng ra đi theo phản đối.
Cũng vì vậy trên triều có không ít người đi theo phản đối.
Nhưng một phần ba người trong triều vẫn kiên trì để ba người trúng Nhất giáp đi Bắc Cương.
Còn có một ít người trung lập không phát biểu ý kiến.
Nhìn cảnh này trong lòng Hoàng đế cũng có tính toán đại khái.
Đại thần bên Cẩm Vương lại đứng ra.
"Bệ hạ, bên kia trăm họ Bắc Cương nghèo khổ, mấy huyện ở Bắc Thành thường xuyên có người c.h.ế.t đói."
"Chính là nơi rèn luyện người rất tốt, để cho ba người bọn họ đi trước, dễ dàng lập được chiến công."
"Ở trong mắt thần, ba người Nhất giáp chính là những người giỏi nhất trong ân khoa, đi mấy nơi đó là lựa chọn đầu tiên."
"Bây giờ triều đình đang cần nhân tài như thế này, chờ bọn họ ra ngoài rèn luyện thật tốt, tương lai hồi kinh cũng có thể ra sức thật tốt cho bệ hạ và triều đình."
Hề Tín Hành cười như không cười nhìn người này: "Nếu đó là chỗ tốt như vậy, không bằng Hồ đại nhân cũng đưa cháu trai của mình đến rèn luyện đi, tương lai làm ra chiến công lại trở về kinh thành."
Lương Minh Thành cũng cười nói: "Đúng vậy, lần này mặc dù trưởng tôn của ngươi đứng chót ở Nhị giáp, nhưng cũng là một tiến sĩ, dư sức làm một Huyện lệnh."
Hồ Đại nhân nghe hai người nói vậy, vô cùng tức giận.
Cháu trai của ông ta được nuôi chiều từ nhỏ, sao có thể chịu được sự khổ lạnh ở Bắc Cương được chứ.
Hơn nữa trưởng tôn là người thừa kế ông ta đào tạo, không nỡ để cho đi Bắc Cương!
Nhưng lúc này ông ta thật sự không thể phản bác được.
Hoàng đế thấy bộ dạng của ông ta thật muốn cười lạnh.
Trái lại cũng có chủ ý.
"Hồ ái khanh nói có lý, bây giờ triều đình đang thiếu nhân tài."
"Đã như vậy, vậy thì như đám Hồ ái khanh nói, để cho ba người Nhất giáp đi Bắc Cương rèn luyện đi."
Trên mặt Hồ đại nhân nở một nụ cười.
Hoàng đế lại nói tiếp: "Chẳng qua cơ hội rèn luyện này rất khó có được, cũng không thể chỉ có ba người Nhất giáp."
"Một đám người mới vừa rồi nói để cho ba người kia đi Bắc Cương rèn luyện, mỗi nhà cử ra một người thuộc dòng chính, cùng đi Bắc Cương rèn luyện đi."
Lại bổ sung: "Lần này người thi đậu Tiến sĩ cũng được xem như là một người."
"Nhà của Hồ ái khanh, cứ để cho trưởng tôn của ngươi đi đi."
Nghe vậy nụ cười Hồ đại nhân liền cứng lại.
Ông ta có chút hơi khó nói: "Bệ hạ, chuyện này!"
Ông ta muốn tìm lý do để từ chối.
Nhưng còn chưa chờ ông ta nói xong, Hoàng đế đã nói: "Nếu ngươi không nỡ để trưởng tôn đi Bắc Cương, vậy ba người Nhất giáp cũng không cần đi nữa, cứ tiếp tục ở Hàn Lâm viện đi."