Ba người lại nói chuyện thêm một lát, sau đó Trác Quân cáo từ rời đi.
Nàng ta lên xe ngựa, hai gã tùy tùng cũng trực tiếp nhảy lên xe ngựa.
Một người trong đó nửa bên mặt bị sưng, tóc tai hỗn loạn, quần áo cũng bị rách, nhìn qua vô cùng chật vật.
Trác Quân vừa thấy bộ dạng này của gã thì thật muốn cười, ngỗng lớn kia của Thời Khanh Lạc thật là lợi hại.
Người này tức giận nói, “Ngươi nói gì với phu thê Tiêu Hàn Tranh?”
Trác Quân lạnh lùng nhìn gã, “Ta sẽ cố gắng hoàn thành chuyện phía trên giao cho, nhưng cũng không có bổn phận báo cáo với các ngươi.”
Người này nghẹn lời “Ngươi!”
Gã hít sâu một hơi, “Ta cũng là quan tâm đến tiến triển nhiệm vụ của ngươi, rốt cuộc cũng do phía trên đã thúc giục nhiều lần.”
“Hiện tại Tiêu Hàn Tranh bị phái đi Bắc Cương, chủ tử muốn cho chúng ta mau chóng mượn sức phu thê Tiêu Hàn Tranh, phục vụ cho chủ tử.”
Trác Quân phiền lòng, ngoài mặt thì qua loa ứng phó, “Bọn họ đã có chút động lòng, gần đây ta sẽ đi đến phủ Tiêu Hàn Tranh nhiều một chút, nhất định sẽ có thu hoạch.”
“Chuyện nghe lén hôm nay, ta không hy vọng lại xảy ra nữa.”
Nàng ta hừ lạnh, “Vì hành động của ngươi, thiếu chút nữa việc tiếp cận phu thê Tiêu Hàn Tranh thất bại.”
Nghe vậy, người này cũng muốn tức giận, gã còn bị ngỗng mổ đây này.
Vừa mới chuẩn bị phản bác, đã bị một người khác kéo tay áo.
Lúc này gã nhịn xuống, hừ lạnh nói: “Đã biết.”
Một nữ nhân mà thôi, đừng hòng cưỡi lên đầu của bọn họ.
Trác Quân rời đi. Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc đều ghi nhớ lại những tin tức có ích mà đối phương nói.
Ngày hôm sau, thánh chỉ phong Khổng thị là Nam Khê Hương quân truyền đến Tiêu trạch.
Lúc trước Khổng thị cũng đã nghe nhi tử và con dâu nói, trong lòng rất cảm động.
Thật ra bà không để ý thân phận này lắm, chỉ cần người trong nhà bình bình an an sống hạnh phúc với nhau thì bà đã thỏa mãn rồi.
Nhưng lại không từ chối ý tốt của con dâu.
Tiếp chỉ xong, Tiêu Hàn Tranh mở tiệc chiêu đãi thầy, bằng hữu tốt cùng với đồng liêu.
Mấy người Trác Quân và Phương Chí Tuấn đều đến chúc mừng.
Trác Quân lại ở dưới sự chứng kiến của hai tùy tùng, một mình nói chuyện hồi lâu với Tiêu Hàn Tranh.
Một đoạn thời gian tiếp theo, Trác Quân không tới cửa tìm Tiêu Hàn Tranh, thì sẽ hẹn hắn đi ra ngoài.
Thật ra chuyện này cũng không làm quá nhiều người chú ý, người biết đều cho rằng hai người là vì sắp đi Bắc Cương, cho nên làm thân, tiện bờ giúp đỡ nhau.
Hôm nay, Trác Quân viết một phong thư giao cho một người người tùy tùng. “Sai người đưa đi Bắc Cương đi.” Người hầu cận nhận lấy thư hỏi: “Nhiệm vụ hoàn thành?”
Trác Quân trả lời: “Tiêu Hàn Tranh đồng ý sau khi tới Bắc Cương sẽ suy nghĩ thử một chút.”
Người tùy tùng nhíu mày, “Cũng chỉ là sẽ suy nghĩ thử thôi?”
Trác Quân nhướng mày, “Tiêu Hàn Tranh có thể đồng ý suy nghĩ đã không tệ rồi, nếu hắn nói thẳng hiện tại đầu phục vào Vương gia, ngươi sẽ tin sao? Dù sao ta cũng không tin.”
“Rốt cuộc hiện tại chúng ta đều là nói lợi ích ngoài miệng, lợi ích thực tế hắn còn chưa nhìn thấy đâu.”
Đây cũng là kết quả nàng ta và Tiêu Hàn Tranh thương lượng.
Chỉ cần không ngốc, đều sẽ không tin tưởng Tiêu Hàn Tranh dễ dàng trực tiếp đầu phục như vậy.
Cho nên đáp án này là thích hợp nhất, cũng có thể báo cáo kết quả công tác. Quả nhiên người tùy tùng suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Được, ta đã biết.” Nghĩ cũng đúng, còn chưa có được cái gì, đã đầu phục rồi, vậy thì thật đáng nghi.
Gã ta nhắc nhở, “Chỗ chủ tử đã sắp xếp xong cho ngươi, rất nhanh chúng ta có thể trở về Bắc Cương.”