Bị Thời Khanh Lạc nói như vậy, mấy người Hề Duệ cũng vô cùng tức giận.
Bọn người Hồ Mẫn Tài cũng không dám nói lại.
Trong lòng chẳng những nghẹn khuất, cũng rất ủy khuất.
Không khỏi sinh ra oán khí với trưởng bối trong nhà.
Ngươi tính kế mấy người Tiêu Hàn Trong thì cứ tính kế đi, tại sao lại liên lụy đến bọn họ.
Nửa tháng lên đường này, bọn họ thật sự chịu đủ rồi.
Tưởng tượng tiếp theo còn nửa tháng lộ trình nữa, bọn họ thật sự sống không còn gì luyến tiếc.
Chẳng qua đám người này không gây chuyện nữa, rốt cuộc sợ đám người Thời Khanh Lạc và Hề Duệ gây chuyện với mình, phát tiết oán khí của các trưởng bối lên người bọn họ.
Đoạn đường tiếp theo, đám người Hồ Mẫn Tài trơ mắt nhìn đám người Thời Khanh Lạc ăn uống.
Cái gì mà mì lạnh, trà sữa lạnh, đu đủ lạnh,... mỗi ngày đều đổi các món ăn.
Đám người Vệ thống lĩnh được thơm lây, còn bọn họ chỉ có thể nhìn mà thèm.
Còn thường xuyên nhìn thấy đám người Thời Khanh Lạc nhàm chán cùng nhau đánh bài, chơi mạt chược, mà bọn họ chỉ có thể đứng nhìn……
Chuyện này làm cho nửa lộ trình tiếp theo của bọn họ càng thống khổ hơn, chẳng những phải chịu sự không thỏa mái khi bị xóc nảy và nhàm chán, còn phải mỗi ngày nhìn thèm mà lại không thể ăn.
Đặc biệt ngày càng đến nơi cằn cỗi hoang vắng, bọn họ càng muốn khóc.
Oán khí đối với trưởng bối đưa bọn họ đến đây ngày một lớn.
Dọc theo đường đi Hồ Mẫn Tài dẫn theo mấy người gây chuyện hai lần, nhưng cũng không thành công, còn bị Thời Khanh Lạc thu thập một trận.
Lúc sau bọn họ nhìn thấy Thời Khanh Lạc đều sợ.
Lên đường một tháng, cuối cùng cũng đi vào Bắc Cương.
Sau đó mọi người tách nhau ra, đi đến nơi nhậm chức của mình.
Người của Vệ thống lĩnh cũng chia nhóm nhỏ ra hộ tống.
Bất quá mọi người đều muốn hộ tống nhóm người Tiêu Hàn Tranh, có ăn có chơi, còn tôn trọng bọn họ.
Không giống như mấy công tử khác, một bộ dạng vênh váo tự đắc xem thường bọn họ, thật đáng ghét.
Cuối cùng Vệ thống lĩnh không có cách nào, chỉ có thể để người rút thăm quyết định người nào hộ tống đoàn người Tiêu Hàn Tranh đi huyện Hà Dương.
Đám người Hồ Mẫn Tài thấy thế, trong lòng đều không thoải mái, nhưng lại không dám nói cái gì nữa, dọc theo đường đi bị thu thập đến sợ rồi.
Kỳ Y Dương lưu luyến không rời tách ra với đám người Thời Khanh Lạc, đi đến huyện kế bên.
Đoàn người Thời Khanh Lạc đi huyện Hà Dương, một đường chỉ có thể thấy được sự hoang vắng và nghèo đói.
Lại đi mấy ngày, rốt cuộc cũng đến huyện Hà Dương.
Các bá tánh nhìn thấy đoàn người đi vào huyện thành, đều không khỏi chạy tới vây xem.
“Đây là Huyện thái gia mới đến sao?”
“Chắc là vậy, không thấy đội ngũ rất đồ sồ sao?”
“Ai, cũng không biết lần này huyện thái gia phái đến là người như thế nào.”
“Đúng vậy, chỉ hy vọng có thể ít tham ô đã không tệ rồi.” Có người nhỏ giọng oán giận.
Những người khác vừa nghe, cũng không ôm nhiều hi vọng với tri huyện mới đến.
Vốn dĩ mọi người đã rất khổ, chỉ cầu lần này Huyện lệnh đừng tham ô như người trước, bọn họ đã cám ơn trời đất rồi.
Rất nhanh mọi người đã đi đến huyện nha.
Người trong huyện nha cũng sôi nổi ra tiếp kiến.
Hiện tại Tiêu đại lang là Huyện thừa, hơn nữa đã ở chỗ này đứng vững gót chân.
Lúc này gã đặc biệt khó chịu, vốn dĩ cáo trạng Huyện lệnh trước tham ô, đưa đối phương vào tù.
Còn tưởng rằng mình có thể thăng chức, ai biết triều đình lại phái Huyện lệnh mới đến.
Nghe nói còn là tiến sĩ đến từ kinh thành, gã nghĩ thầm sợ rằng chính là con cháu thế gia.
Người như vậy rất dễ lừa, cũng dễ thu thập.
Nếu lại chỉnh cho người này rời đi, vậy chức Huyện lệnh này sẽ do gã đảm đương.
Cũng bởi vậy làm ra bộ dạng kiêu ngạo đứng đó, trong nha môn không ít người đều đứng chung một chỗ với gã, hiển nhiên muốn cùng nhau ra oai phủ đầu với Huyện lệnh.
Bởi vì Tiêu đại lang phát triển không tệ ở huyện nha, cho nên Thời lão tam là người tương đối khôn khéo, cũng đi theo làm tham mưu cho gã.