Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 553



Lúc đến huyện Hà Dương thời gian vẫn còn sớm, Cát Xuân Như dẫn theo hai người đến tửu lầu dùng bữa trưa, sau đó dẫn theo thân vệ đi huyện nha.

Lúc này Tiêu Hàn Tranh và Phỉ Dục Triết đang đi ra ngoài, kiểm tra tình huống thôn trấn ở gần đó.

Chỉ có Tiêu đại lang là đang khổ sở làm việc.

Tiêu Hàn Tranh biết hai ngày nay Cát Xuân Như sẽ đến, vì vậy nhờ đám người Lương Hữu Tiêu phân phó thân vệ của mình, điều tra và giám thị.

Chỉ cần phát hiện người đến, thì nhanh chóng thông báo cho hắn hoặc là tiểu tức phụ của hắn.

Lúc này Tiêu Hàn Tranh không ở đây, thân vệ của đám người Lương Hữu Tiêu phát hiện đoàn người Cát Xuân Như xuất hiện, phái một người lập tức đi tìm Thời Khanh Lạc.

Thời Khanh Lạc và ba người Lương Hữu Tiêu đang chọn nơi xây xưởng.

Nghe được thân vệ báo lại, Thời Khanh Lạc cười nói: "Cát Xuân Như đúng là đến rất nhanh, đi thôi, chúng ta đi xem kịch hay."

Mấy người Hề Duệ nghe được lời này, nhất thời tỉnh táo tinh thần: "Đúng, chúng ta đi xem kịch hay thôi."

Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút lại nói: "Các ngươi về huyện nha trước đi, nhìn chằm chằm đừng để Tiêu đại lang bị g.i.ế.c chết, bây giờ ta đến nhà Tiêu gia cũ, gọi đám người Tiêu lão thái thái đến."

Nàng nghe thân vệ của Lương Hữu Tiêu nói, Cát Xuân Như dẫn theo hơn hai mươi người đến.

Chính là muốn vọt vào huyện nhà thu thập Tiêu đại lang.

Tất nhiên phải cho đám người lão thái thái tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, nếu không sao vở kịch này có thể tiếp tục diễn nữa.

Một mình Cát Xuân Như diễn, thật sự xem không hay.

Ba người Hề Duệ nghe được lời này cũng biết chủ ý của nàng: "Được, người Tiêu gia cũ đến chơi mới vui, ngươi nhanh chóng dẫn người đến, chúng ta đi trước đây."

sSu đó mấy người rối rít lên xe ngựa, chia làm hai đường hành động.

Lúc Thời Khanh Lạc và đám người Tiêu gia cũ đến cửa huyện nha, Cát Xuân Như mới vừa dẫn người đi vào không được bao lâu.

Vì vậy nàng vội vàng đỡ Tiêu lão thái thái đi vào.

Mới vừa đi vào đã nghe tiếng kêu thảm thiết của Tiêu đại lang.

"A a a, ngươi lại dám đánh ta, độc phụ nhà ngươi, nãi nãi của ta nhất định sẽ không tha cho ngươi."

Lúc này Tiêu đại lang đang bị người của Cát Xuân Như mang đến, cưỡng ép đè trên băng ghế đánh gậy.

Thân vệ đã được Cát Xuân Như phân phó, cho nên hạ thủ không lưu tình, chẳng qua mười gậy đi xuống, m.ô.n.g Tiêu đại lang đã đổ máu.

Hơn nữa đau đến mức kêu la thảm thiết, vô cùng hận Cát Xuân Như.

Nha dịch trong huyện nha cũng bị đánh gục, ngã trái ngã phải nằm trên đất.

Thân vệ Tiêu Nguyên Thạch đều đã từng ra chiến trường, cho nên tất nhiên nha dịch không phải là đối thủ.

Thấy Tiêu đại lang bị đáng thảm như vậy, tỷ đệ Cát Xuân Như bao gồm của Ngưu thị đều cảm thấy thoải mái.

"Bà già đó đến thì như thế nào? Tại sao ta lại không dám để người đánh ngươi?"

"Người hại đệ đệ của ta thảm như vậy, dù ta đánh c.h.ế.t ngươi cũng rất đúng."

Sắc mặt Cát Xuân Như âm trầm phân phó: "Đánh, đánh mạnh cho ta."

Nàng ta nghĩ đến chuyện đệ đệ và Ngưu thị ở cùng một chỗ, cũng được được tính do Tiêu đại lang gây ra.

Tiêu lão thái thái và Vương thị thấy Tiêu đại lang bị đánh, thật sự vô cùng đau lòng.

Lái thái thái lập tức hô lên: "Dừng tay, độc phục nhà ngươi, dừng tay cho ta."

Cát Xuân Như nghe được giọng nói của lão thái thái, cong môi, bà già này cũng đến, vừa vặn tính sổ một lượt.

Nàng ta đắc ý xoay người, vừa mới chuẩn bị chế giễu lão thái thái mấy câu.



Nhưng thấy Thời Khanh Lạc đang đứng bên cạnh đỡ lão thái thái, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.

Nàng ta nhìn về phía Thời Khanh Lạc, hoàn toàn bị kinh sợ: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Thời Khanh Lạc nhìn thấy bộ dạng bất ngờ của Cát Xuân Như, trong lòng có chút buồn cười.

Nàng cười híp mắt vẫy tay nói: "Ngươi không cần để ý đến ta, cứ tiếp tục đi!"

Cát Xuân Như: "..."

Tại họa này sao lại đến đây?

Hơn nữa còn đỡ lão thái thái đến, khẳng định là muốn chỉnh nàng ta.


Nàng ta thấy Tiêu Hàn Tranh không có mặt, nha dịch trong huyện cũng bị người của nàng ta đánh gục.

Cũng nhớ đến chuyện lúc trước bị Thời Khanh Lạc tát xưng mặt.

Nàng ta thấy thân vệ dừng lại, vì vậy tức giận hừ lạnh nói: "Tiếp tục đánh, không cho phép dừng lại!"

Chỉ cần mấy người Thời Khanh Lạc đến ngăn cản, nàng ta cũng sẽ để cho thân vệ đánh luôn cả nàng.

Nàng ta đã sớm muốn đánh đám người Tiêu gia cũ và Thời Khanh Lạc.

Hôm nay nàng ta tuyệt đối đánh sưng mặt Thời Khanh Lạc trả mối hận xưa.

"A a a, em dâu cứu ta!" Tiêu đại lang bị đánh hai cái thật mạnh, lại lớn tiếng kêu thảm thiết.

Gã cũng không phải ngu xuẩn, biết ở chỗ này chỉ có Thời Khanh Lạc có thể cứu được mình.

Có nhiều thân vệ như vậy, cmn dù đám lão thái thái khóc lóc cũng không ngăn cản được.

Tiêu lão thái thái thấy cháu trai cả bị đánh kêu thảm thiết giận vô cùng, nhào đến Cát Xuân Như.

"Lão nương đánh c.h.ế.t đồ đĩ nhỏ nhà ngươi."

Vương thị cũng đi theo lên, muốn đánh Cát Xuân Như.

Nhưng hai người vừa lên đã bị nha hoàn của Cát Xuân Như đẩy ra, thậm chí lão thái thái còn bị đẩy ngã trên đất.

Thời Khanh Lạc nhướng mày nhìn Cát Xuân Như: "Tướng quân phu nhân thật uy phong."

“Tiêu đại lang chính là bát phẩm huyện thừa, ngươi không có cáo mệnh cũng không có phẩm cấp, dám đánh mệnh quan triều đình, chính là phạm pháp."

"Tự tiện xông vào huyện nha, dẫn người đánh nha dịch, không khác gì bạo dân cả, đây cũng là phạm pháp."

"Hơn nữa ngươi lại để cho nha hoàn đánh mẹ chồng và đại tẩu, bất hiếu vô cùng, con dâu như ngươi, hoàn toàn có thể bị hưu."

Trước tiên nàng định xong tội danh cho Cát Xuân Như, mới có thể thu thập được.

Cát Xuân Nghĩa thấy lúc tỷ tỷ nghe được lời của Thời Khanh Lạc, quả nhiên có chút do dự.

Đối với người Tiêu gia cũ hắn ta hận không thể ăn thịt đối phương, cũng không muốn bỏ qua như vậy.

Hắn ta lập tức nói: "Tỷ, dù sao cũng đã đánh, không cần quan tâm nhiều như vạy làm gì."

"Chỉ cần khống chế hết người nơi này, ai dám nói ra, đến lúc đó phải nhận hậu quả nghiêm trọng."

“Tỷ phu chính là Phó đô đốc Bắc Thành, một chuyện nhỏ như ở huyện thành này, ai sẽ đến quan tâm? Nơi này cũng không phải kinh thành, không có Kinh đô phủ doãn."

"Cho dù tỷ phu biết, thì có thể làm gì? Nhiều nhất chỉ mắng tỷ mấy câu, hoặc cấm túc một đoạn thời gian."

"Nhưng bây giờ chúng ta có thể báo được thù, có oán báo oán, nếu không sau này chỉ sợ không tìm được cơ hội."

"Trước đó ta thiếu chút nữa bị người hại chết, danh tiếng của tỷ cũng bị đám người này hại không còn."

Hắn ta không ngừng giựt dây: "Đào Liễu kia, cũng là lão thái thái đón về tranh sủng ái với tỷ, tất cả đều là do bọn họ hại tỷ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.