Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 557



Đám người Cát Xuân Như bị cưỡng ép dẫn đi đại lao.

Tiêu lão thái thái cũng vội vàng đi nâng lão gia tử đang nằm bò trên mặt đất lên.

Nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của lão gia tử, nhưng vẫn còn tốt.

Bà ta lại vội vàng đi xem Tiêu đại lang.

Lúc này Tiêu đại lang đã đau đến ngất đi rồi, Tiêu lão thái thái và Vương thị đau lòng khóc lóc một trận.

“Đại Lang à, Đại lang đáng thương của ta!”

Thời Khanh Lạc: “……” Người Tiêu gia thật không đáng tin cậy, người còn chưa có c.h.ế.t đâu, đã bắt đầu kêu khóc rồi.

Nàng nhắc nhở, “Nhanh chóng để người đi mời lang trung tới chữa thương cho bọn họ đi.”

Chuyện này làm cho m.ô.n.g Tiêu đại lang nở hoa rồi, nam đinh khác ngoại trừ lão gia tử ra, m.ô.n.g đều đổ máu, một đám đau đến liên tục hừ hừ.

Lão thái thái nghe được lời này, mới phản ứng lại, để cho Ngô thị lập tức đi mời lang trung.

Đám người Tiêu đại lang bị nha dịch nâng vào buồng trong, tiện cho lang trung xem bệnh bôi thuốc.

Sau khi lang trung tới, bôi thuốc xong cho nhóm nam đinh Tiêu gia, lại để người đi bốc thuốc.

Chờ lang trung xong việc, Tiêu lão thái thái vội vàng đi lên trước, đỏ mắt hỏi: “Lang trung, cháu trai cả của ta thế nào?”

Lang trung nói: “Bị thương không nhẹ, chẳng qua còn may không có động đến gân cốt, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian là có thể bình phục.”

Lại cảm thán một câu, “Nếu lại bị đánh thêm vài cái, sợ là thân dưới của hắn ta đã bị liệt rồi.”

Mấy người lão thái thái nghe vậy, cuối cùng cũng yên tâm.

Trong lòng cảm thấy may mắn, đồng thời càng hận Cát Xuân Như thấu xương.

Nữ nhân kia là cố ý, muốn đánh Đại Lang thành tàn phế, báo thù cho đệ đệ tàn phế kia của nàng ta.

Tiêu lão thái thái nhìn tình huống của cháu trai, lại đến chỗ lão gia tử hỏi han ân cần, sau đó nói:

“Bạn già, ta nuốt không trôi cục tức này!"

Lão thái thái lau nước mắt nói, “Ta đã từng tuổi này, vậy mà còn bị con dâu tát vào mặt, ta còn sống như thế nào đây!”

“Còn có ông, lớn tuổi như vậy còn bị người ta ấn xuống đất đánh, thật là làm ta đau lòng.”

Lúc lão thái thái còn trẻ cũng là một đóa hoa trong thôn, nếu không Tiêu Nguyên Thạch cũng không lớn lên anh tuấn như vậy.

Cho nên tuy rằng tính cách xấu, nhưng Tiêu lão gia tử lại thật lòng thích bà ta, cũng yêu thương nhiều năm.

Vừa thấy lão thái thái khóc như vậy, lại nghĩ tới phu thê già bọn họ bị con dâu đánh mất hết mặt mũi.

Đối với đứa con dâu Cát Xuân Như này cũng vô cùng oán hận.

Trước kia là ông ta lười quan tâm chuyện trong nhà, nhưng hiện tại cũng nuốt không trôi cục tức này.

Ông ta nghĩ rồi nói: “Con dâu bất hiếu kia, không có khả năng vẫn luôn bị nhốt ở đại lao chỗ này, chắc chắn lão nhị sẽ không mặc kệ.”

Lại ra chủ ý nói: “Bà đi hỏi tức phụ Tranh Nhi, để nó hỗ trợ đưa chủ ý.”

Hiện tại ông ta đã nhìn ra, đối nghịch với phu thê Tiêu Hàn Tranh, trái lại sẽ bị thu thập ngược lại.

Cát Xuân Như và lão nhị chính là ví dụ.

Cháu trai Tiêu Hàn Tranh này vừa thấy đã biết có tiền đồ, muốn cháu trai khác cũng có chút tiền đồ, đi theo con thứ hai còn không bằng đi theo đứa cháu trai này.

Ít nhất tuy rằng cháu trai này cũng tàn nhẫn độc ác, nhưng lại không lạnh lùng hung ác, chỉ nghĩ cho mình như lão nhị.

Chỉ cần không dẫm lên điểm mấu chốt của Tiêu Hàn Tranh, hơn nữa hối cải để làm người mới thật tốt, cháu trai này vẫn có thể bao dung những cháu trai khác của ông ta.

Rốt cuộc những chuyện đã từng đối với nhị phòng, mấy cháu trai đều không có liên quan, đều do bạn già và hai con dâu làm.

Từ khi người lão nhị xúi giục cháu trai cả đưa Cát Xuân Nghĩa đi đào mỏ, lão gia tử đã nhìn ra, đứa con trai lão nhị này hoàn toàn không đáng tin cậy, tàn nhẫn hơn những người khác.

Hơn nữa về sau tám chín phần sẽ bị phu thê Tiêu Hàn Tranhpthu thập, cũng không biết có thể làm quan hay không.

Cho nên hiện tại bỏ gian tà theo chính nghĩa còn kịp.

Không thể không nói, toàn bộ Tiêu gia vẫn là lão gia tử ít mở miệng nói chuyện này thông minh.

Tiêu lão thái thái vẫn tin tưởng lời của lão gia tử, “Được, ta đây sẽ đi tìm tức phụ Tranh Nhi.”



Vì thế lão thái thái lập tức đứng dậy, mang theo con dâu đi tìm Thời Khanh Lạc đang nói chuyện với mấy người Hề Duệ ở cách vách.

Tiêu lão thái thái nở nụ cười hòa ái, “Tức phụ của Tranh Nhi, ngươi xem chúng ta nên làm thế nào?”

Thời Khanh Lạc giả bộ nghe không hiểu, “Cái gì làm thế nào?”

Lão thái thái đi qua đi ngồi xuống, “Chính là nên làm thế nào đối với đứa con dâu bất hiếu Cát Xuân Như kia?”

“Nếu lão nhị lợi dụng chức quyền, muốn cho Tranh Nhi thả Cát Xuân Như thì sao?”

Thời Khanh Lạc nhìn về phía lão thái thái, ý vị thâm trường hỏi: “Các ngươi không muốn thả nàng ta?”

Lão thái thái lập tức gật đầu, “Đương nhiên không muốn.”

“Vậy mang theo người đi Bắc Thành đi, đi phủ phó đô đốc phủ tìm con thứ hai của ngươi thảo luận chuyện này một chút.”


Tiêu lão thái thái suy nghĩ rồi nói: “Chỉ là nên nói cái gì, có phải quá tiện nghi cho tiện nhân Cát Xuân Như kia không?”

Thời Khanh Lạc cười kiến nghị, “Đương nhiên không thể tiện nghi cho nàng ta, vậy các ngươi cứ ra tay vào chỗ đau của nàng ta, nàng ta không muốn gì nhất, các ngươi làm cái đó.”

Tiêu lão thái thái tự hỏi, “Nếu không để lão nhị hưu nó?”

Vậy tiểu tiện nhân kia khẳng định sẽ sụp đổ khi.

Hừ, nếu không có cách nào làm đô đốc phu nhân, xem tiểu tiện nhân kia còn kiêu ngạo như thế nào.

Thời Khanh Lạc nói: “Hưu thê sao, có lẽ Tiêu đại tướng quân sẽ không đồng ý.”

Một khi Tiêu Nguyên Thạch hưu Cát Xuân Như, vậy đại biểu lựa chọn của ông ta đã sai lầm.

Hơn nữa mới đến Bắc Thành lại hưu thê, vậy không phải muốn ồn ào cho toàn bộ người Bắc Thành chế giễu sao.

Mặt Tiêu lão thái thái đen lại, “Lão nhị là đứa súc sinh, sớm biết như vậy lúc trước lão nương sinh hắn ta ra thì nên ném xuống sông, cho c.h.ế.t đuối.”

Vì một nữ nhân, quá bất hiếu.

Thời Khanh Lạc suy nghĩ sâu xa, một lát sau nói: “Đào Liễu có thai, các ngươi biết không?”

Tiêu lão thái thái lắc đầu, "Thật đúng là không biết chuyện này.”

“Cái này và chuyện thu thập Cát Xuân Như có quan hệ gì?” Đối với việc lão nhị có hậu đại, bà ta không cảm thấy hứng thú.

Thời Khanh Lạc chỉ dẫn, “Cát Xuân Như không sinh được con, có phải nên nhường vị trí chính thê không?”

“Tiêu tướng quân sẽ không hưu thê, nhưng lại có thể biếm thê làm thiếp!"

"Chiêu này vẫn là do Cát Xuân Như nghĩ ra nữa đó.”

Nàng chớp mắt với lão thái thái, “Dùng chiêu mà nàng ta nghĩ ra đối phó với nàng ta, nói vậy nàng ta sẽ rất vui vẻ đi.”

Mấy người lão thái thái: “……” Muốn khóc thì đúng hơn.

Lời này của Thời Khanh Lạc làm cho mấy người lão thái thái đều cảm thấy có chút lạnh phía sau lưng.

Nha đầu này quả nhiên thật thâm độc.

Nếu chuyện này thật sự thành, hoàn toàn là g.i.ế.c lòng Cát Xuân Như!

Chẳng qua bọn họ lại cảm thấy chủ ý này thật tốt.

Biếm thê làm thiếp, làm Cát Xuân Như biến thành thiếp thất đê tiện, về sau còn không phải bị các nàng tùy bị dằn vặt sao.

Mấu chốt là nếu thành thiếp, tiện nhân kia còn mặt mũi gì nữa.

Càng không thể trợ cấp tỷ đệ nhà mẹ đẻ nhiều tiền như vậy.

Từ tướng quân phu nhân, đô đốc phu nhân, cao cao tại thượng, biến thành thiếp thất đê tiện, sợ là Cát Xuân Như sẽ muốn chết.

Tiểu tiện nhân kia thích nhât là mặt mũi, g.i.ế.c người tru tâm, cũng chỉ như vậy mà thôi.

Các nàng đều có một loại cảm xúc gấp không chờ nổi muốn nhìn sắc mặt của tiểu tiện nhân kia sau khi bị biếm thê làm thiếp.

Lão thái thái nghĩ rồi hỏi: “Vậy làm như thế nào mới có thể để lão nhị biếm thê làm thiếp?”

Rốt cuộc lão nhị cũng rất sĩ diện, biếm thê làm thiếp sẽ làm cho mọi người biết rồi chê cười mình.

Lão nhị tám chín phần cũng sẽ không đồng ý.

Thời Khanh Lạc lại chớp mắt, cười nói: “Vừa rồi không phải ta đã đưa nhược điểm vào trong tay các ngươi rồi sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.