Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 564



Tiêu Hàn Tranh vẫn nợ nụ cười ấm áp: “Ta nhờ Tiêu Phó đô đốc giúp đỡ thuê một ít thợ thụ công đến huyện thành, ông ta lập tức nói dùng các ngươi đổ phu nhân về."

"Ta là người yêu tài, cho nên cũng đồng ý."

Lúc nói đến chuyện này, là hắn nhắc đến trước, để cho phụ thân cặn bã giúp đỡ tìm mấy thợ thủ công lành nghề.

Lúc này thân tín của phụ thân cặn bã vội vàng nói dùng thợ để đổi phu nhân, cho nên lời của hắn cũng không phải là nói dối.

Lúc trước cái hố này đã đào, phụ thân cặn bã không nhảy cũng phải nhảy.

Đúng lúc thân tín của phụ thân cặn bã cũng vẫn còn ở đây.

Vì vậy hắn nhìn tên thân tin kia hỏi: “Lúc đầu, chúng ta nói như vậy đúng không?"

Thân tín cứ luôn cảm thấy không đúng, nhưng lúc trước đúng là như vậy.

Vì thế nhắm mặt gật đầu: "Vâng, lúc ấy chính là nói như vậy."

Tùy tùng bên cạnh suy nghĩ trong đầu, không hổ là đại công tử, thì ra đã sớm nghĩ xong cách phá giải kế ly gián của chủ tử.

Nhưng để làm cho gã bất ngờ ra, lúc chưa đàm phán xong chuyển đổi người, đã chuẩn bị như vậy rồi.

Cũng khó trách chủ tử và phu nhân liên tục chịu thiệt trong tay của phu thê Tiêu Hàn Tranh, thủ đoạn tâm trí lợi hai như vậy, chơi thế nào thắng được?

Gã lại nhìn những thợ thủ công kia, quả nhiên sắc mặt của mỗi người đều khó coi.

Hiển nhiên là trong lòng oán trách bị gạt, hơn nữa bởi vì phu nhân Phó đô đốc không chút do dự vứt bỏ bọn họ.

Đổi thành là ai cũng cảm thấy khó chịu.

Nhưng cũng đã đến bước này ri, tùy tùng cũng không có cách nào cứu vãn được.

Vì vậy nhìn Tiêu Hàn Tranh nói: "Đại công tử người mà ngài muốn đã đưa đến, lúc nào thì ngài thả phu nhân ra."

Tiêu Hàn Tranh cười: "Sáng mai, ta sẽ phái người tự mình hố tống phu nhân các ngươi về bắc Thành."

Tùy tùng cảm thấy hành động này của Tiêu Hàn Tranh không có ý tốt.

Trong lòng gã lộp bộp một tiếng: “Chuyện này thì không cần đâu."

Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Không, đây là chuyện phải làm."

"Thợ thủ công mà ta muốn, Tiêu Phó đô đốc tự mình chọn để cho các ngươi hộ tống đến huyện Hà Dương."

"Hơn nữa nếu không hộ tống đến tận nơi, trên đường nàng ta xảy ra chuyện gì, sao ta có thể ăn nói với Phó đô đốc của các ngươi chứ?"

Thái độ của hắn rất cứng rắn: "Ta lại không thể bồi thường cho ông ta một phu nhân."

Ở trên địa bàn của Tiêu Hàn Tranh, tùy tùng cũng không biết làm sao, chỉ có thể đồng ý.

"Vậy thì làm phiền đại công tử."

Đại công tử ghét phu nhân như vậy, thật sự có lòng tốt cho người hộ tống phu nhân?

Cũng không biết vị đại công tử này muốn làm gì, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Tiêu Hàn Tranh cười khoát tay: "Vậy các ngươi đi về khách điếm nghỉ ngơi trước đi, giờ thìn sáng mai, các ngươi đến cửa nha môn, cùng nhau hộ tống phu nhân của các ngươi về Bắc thành là được.



"Vậy chúng ta cáo từ!"

Vốn dĩ tùy tùng muốn nghe thử Tiêu Hàn Tranh sẽ nói gì với các thợ thủ công, trở về cũng có thể bẩm bảo với chủ tử.

Nhưng đối phương cũng đã hạ lệnh đuổi khách, gã không có cách nào, chỉ có thể rời đi với tên thân tín kia.

Cho nên sau khi hai người này rời đi, Tiêu Hàn Tranh nhìn đám thợ thủ công và gia quyến của bọn họ.

“Bây giờ khê ước bán thân của các ngươi đều ở trong tay ta."

"Ta ấy à, chỉ có một yêu cầu đối với các ngươi, làm việc thật tốt không được phản bội."

"Ta cho các ngươi năm năm, chỉ cần trong năm năm này các người chăm chỉ trung thành hoàn thành nhiệm vụ ta bố trí, hơn nữa không phản bội tiết lộ kỹ thuật trong xưởng."

"Năm năm sau ta sẽ trả lại khế ước bán thân của các ngươi và người nhà các ngươi.

"Hậu đại của các ngươi cũng không cần là nô bộc nữa, nếu đi học, cũng có thể tham gia khoa cử, hoặc dùng tiền kiếm được những năm nay, tìm một thôn giàu có, mua một ít đất sống thoải mái."

"Càng không bị người ra chuyển bán hoặc bị đưa đi tặng."

Triều đình cho phép đời sau của thương hộ và thợ thủ công tham gia khoa cử, nhưng không cho phéo nô bộc đã có khế ước bán thân và đời sau của bọn họ tham gia khoa cử.

Tiêu Hàn Tranh thấy vốn dĩ mấy người này đang buồn bã sau khi nghe xong anh mắt sáng rục lên.

Hắn lại nói: "Hơn nữa nếu các ngươi ở trong xưởng biểu hiện tốt, ta có thể cho phép đời sau của các ngươi đi đọc sách ở trường học mà huyện nha chuẩn bị xây."

“Tương lai xem như không tham gia thi cử, nhưng sau khi cởi nô tịch cũng có thể yên ổn tìm được một công việc có thể diện, ví dụ như chưởng quỹ, kế toán, cũng rất thoải mái."

Nghe được lời này, thợ thủ công và gia quyến của bọn họ đều khiếp sợ không thôi.

Lại có chuyện tốt như vậy.

Trước đó trong lòng bọn họ có oán khí rất lớn, cũng không ôm hy vọng quá nhiều đối với tương lai, càng cảm thấy mờ mịt.

Nhưng bây giờ trong nháy mắt giống như tiêm m.á.u gà, đặc biệt là mấy thợ thủ công già, gần như sắp khóc đến nơi.

Năm đó bọn họ ký khế ước bán thân là không có cách nào, nhưng cũng làm hại đời sao nhập nô tịch, còn tưởng rằng sẽ là tiếc nuối cả đời của bọn họ.

Không nghĩ con trai của Tiêu Phó đô đốc lại muốn trả khế ước bán thân cho bọn họ, để cho bọn họ trở thành lươg dân.

Trong đó một thợ thủ công già không nhịn được nói: "Đại nhân là nói thật sao?"

Không phải là trước tiên lừa gạt bọn họ làm việc chứ?

Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Tất nhiên là thật, ta có thể kế một hiệp ước với các ngươi, hơn nữa sẽ ghi chép vào trong giấy tờ của huyện nha."

"Nếu ta không làm việc dựa theo ước định, các ngươi có thể đi tố cáo ta."

Đây cũng được cho là cam kế và bảo đảm cho những người này.

Quả nhiên, những thợ thủ công nghe vậy thì yên tâm.

Từng người đều vô cùng cảm kích hành lễ với Tiêu Hàn Tranh: "Đa tạ đại nhân!"

Tiêu Hàn Tranh vẫn cười như cũ, nhưng trong mắt đã sắc bén hơn rất nhiều: "Cơ hội ta đã cho các ngươi, hy vòng các ngươi biết quý trọng."

"Nếu sau này ai trong các ngươi làm chuyện xấu hoặc tiết lộ kỹ thuật học được ra ngoài, chẳng những không loại bỏ nô tịch, sau khi điều tra được còn phải ngồi tù."

"Chuyện này cũng sẽ được ghi chú trên khế ước, hai bên chúng ta đều phải tuân thủ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.