Sắc mặt Cát Xuân Như thay đổi.
"Bây giờ Phó đô đốc mới vừa nhận xong chức vụ, còn chưa thu xếp ổn thỏa, chờ thu xếp ổn thoải rồi, lại phái người đến đón các ngươi đến Bắc Thành."
Nàng ta thật sự không hy vọng mấy người này đến Bắc Thành.
Lão thái thái cười lạnh: "Không cần, lúc trước chúng ta có thể đi kinh thành thăm con trai, bây giờ cũng có thể tự đi đến thăm nó."
"Ngươi nên thu lại chút tâm tư kia của mình đi, lần này chúng ta là không thể không đi."
Bà ta nói với tùy tùng thiếp thân của Tiêu Nguyên Thạch: "Còn đứng ngây đó làm gì? Ta là nương của chủ tử các ngươi, bây giờ ta lớn nhất, ta quyết định, lên đường , đừng chậm trễ."
Tùy tùng thật muốn khóc, chỉ có thể gật đầu: "Vâng!"
Thấy Cát Xuân Như còn muốn lên tiếng, gã lập tức nhỏ giọng khuyên: "Phu nhâ, trước tiên vẫn nên về Bắc Thành rồi hãy nói."
Đám người lão thái thái quyết tâm đi đến Bắc Thành, nếu không để cho đi sẽ gán tội danh bất hiếu cho Phó đô đốc, biết rõ không ngăn cản được, cần gì phải lãng phí sức lực và thời gian.
Lúc này Cát Xuân Như mới bực bội hừ lạnh một tiếng, xoay người lên xe ngựa mà tùy tùng đã sớm chuẩn bị xong.
Cát Xuân Nghĩa cũng dẫn Ngưu thị lên xe ngựa ở phía sau.
Sau đó đoàn người lên đường đi Bắc Thành.
Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu nhìn đội ngũ rời đi.
Hề Duệ tiếc nuối nói: "Nếu không phải bận chuyện trong xưởng, ta cũng muốn đi Bắc Thành chơi một chút."
Lương Hữu Tiêu liếc nhìn hắn ta một cái: "Yên tâm đi, sau này còn có nhiều cơ hội đi Bắc Thành."
Tiêu Hàn Tranh bị điều đến Bắc Cương, khẳng định không đơn giản như vậy.
Trừ chuyện muốn kiếm được thành tích cao ở bên ngoài ra, sợ là cũng phải chống lại Cẩm vương.
Hề Duệ cũng không phải người ngu, nhún vai nói: "Cũng đúng."
Thời Khanh Lạc và Tịch Dung ngồi trên xe ngựa, nhàn nhã uống trà trái cây ướp lạnh, dẫn theo nha hoàn chơi đánh bài.
Đám người Tiêu gia cũ thì mỗi người đều xoa tay hằm hè.
Chỉ có Cát Xuân Như là ở trong xe ngựa tức giận.
Dọc theo đường đi, tùy tùng của Tiêu Nguyên Thạch đã sắp xếp vô cùng thỏa đáng.
Ăn cơm, khách điếm, đều sắp xếp ở những nơi tốt nhất dọc theo đường đi.
Nếu là trước kia, Cát Xuân Như sẽ ghét bỏ, nhưng ngồi nhà lao mấy ngày, bây giờ lại có thể ngồi ở khách điếm tốt như vậy, cho nên nàng ta cũng không gây chuyện nữa.
Cát Xuân Nghĩa đi khu mỏ cũng chịu khổ rất nhiều, cộng thêm mới từ nhà lao ra, bây giờ điều kiện thế này đã rất tốt rồi, cho nên cũng không than phiền.
Thời Khanh Lạc và đám người Tiêu gia cũ cũng không ồn ào.
Chuyện này làm cho tùy tùng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Bởi vì phải ngồi xe ngựa, trên đường cũng không gấp gáp, cho nên chín ngày sau đoàn người đến Bắc Thành.
Thời Khanh Lạc dẫn theo thị vệ, đưa đám người Tiêu gia cũ đến phủ Phó đô đốc.
Đám người Tiêu lão thái thái mới đến một nơi xa lạ không có người tin tưởng bên cạnh, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Vì vậy lúc Thời Khanh Lạc nói phải đi tìm khách điếm.
Lão thái thái lập tức xuống xe ngựa, chủ động kéo Thời Khanh Lạc.
"Đi cái gì mà đi, các ngươi đã từ thật xa đưa chúng ta đến đây, sao có thể để cho các ngươi đến ở khách điếm được."
"Mặc dù đã cắt đứt quan hệ, nhưng các ngươi có thể đến cửa làm khách."
"Nghe ta, mấy ngày ở Bắc Thành, ngươi và Tịch cô nương cứ ở tại phủ Phó đô đốc với chúng ta đi."
Cát Xuân Như vừa xuống xe ngựa đã nghe được lời này của Lão thái thái, thiếu chút nữa lảo đảo té ngã.
Bà già c.h.ế.t tiệt này cố ý muốn giữ Thời Khanh Lạc để làm cho nàng ta ấm ức đi?
Trá lại nàng ta muốn phản đối, nhưng đang đứng ở cửa phủ Phó đô đốc, cũng không có ít người đi đường nhìn đến, cho nên nàng ta cũng không tiện mở miệng.
Nếu bà già c.h.ế.t tiệt này chụp cái mũ bất hiếu lên đầu nàng ta, vậy nàng ta còn mặt mũi nào mà giao tiếp với mấy thái thái quyền quý thế gia của Bắc Thành?
Tất nhiên Thời Khanh Lạc cũng muốn ở lại xem náo nhiệt của phụ thân cặn bã.