Cát Xuân Như chủ động đứng lên, đi tớ muốn ôm Tiêu Nguyên Thạch
"Tướng quân, muội muội ta mang thai đứa bé của Nhị hoàng tử, cần tiền dùng gấp, cho nên lúc này ta mới cho người đưa hết cho muội ấy."
"Tương lai muội ấy có thể sinh con trai, nói không chừng còn có thể được làm Thế tử nữa."
Ý này chính là bây giờ thận phận của muội muội nàng ta không giống.
"Bây giờ chúng ta giúp đỡ Xuân Di nhiều một chút, tương lai muội ấy lung lạc Nhị hoàng tử, cũng có lợi cho chàng."
Tiêu Nguyên Thạch đẩy Cát Xuân Như sắp ôm mình ra.
Lần này ông ta thật sự vô cùng tức giận.
Ông ta xanh mét mặt mày, không nhịn được quát lớn với Cát Xuân Như: "Cát Xuân Như. bây giờ ngươi còn chưa biết mình phạm phải lỗi gì sao?"
Cát Xuân Như bị đẩy ra sợ hết hồn: "Ta biết lỗi rồi, sau này nếu như có đưa bạc cho Xuân Di, sẽ nói trước với chàng."
Lần này là nàng ta cố ý giấu diếm, nếu không Tiêu Nguyên Thạch tuyệt đối sẽ không cho nàng ta bốn vạn lượng bạc.
Tiêu Nguyên Thạch giận quá hóa cười: "Ngươi còn muốn có lần sau?"
"Cát Xuân Như, ngươi dùng tiền trong nhà không ngừng giúp đỡ muội muội đệ đệ, chuyện này ta không nhắc đến nữa."
"Nhưng sao ngươi có thể âm thầm nhận năm vạn lượng bạc của phủ Cẩm vương đưa đến? Hơn nữa còn không nói cho ta biết." Ông ta tức giận nhất chính là chuyện này.
Cát Xuân Như có chút khó hiểu: "Nếu phủ Cẩm vương đã đưa lễ vật chúc mừng nhậm chức, tại sao không nhận?"
Lúc ấy nàng ta đi Bắc Cương còn buồn rầu không biết cách nào gom tiền cho muội muội.
Ai biết Trắc phi phủ Cẩm vương lại cho người tặng bạc đến, vì vậy vui vẻ nhận.
Tiêu Nguyên Thạch phát hiện mình thật sự sai hoàn toàn rồi, trước kia vẫn luôn cho rằng Cát Xuân Như chính là một nữ nhân thông minh biết suy nghĩ.
Bây giờ nhìn lại sự thông minh và có đầu óc của nàng ta đều dùng trong mấy việc đường ngang ngõ tắt.
Nếu như chuyện này là Khổng thị, nhất định sẽ bị dọa cho giật mình, sau đó lập tức mang cái hộp đựng ngân phiếu đến tìm ông ta.
Nếu đổi thành là đứa con dâu Thời Khanh Lạc xấu xa kia, vậy khẳng định trực tiếp trả lại tại chỗ.
Nhưng Cát Xuân Như lại không phóng khoáng như vậy, bạc gì cũng dám nhận.
Tiêu Nguyên Thạch lạnh giọng hỏi: "Ý này của ngươi, sau này ai đưa lễ cũng nhận?"
Vốn dĩ Cát Xuân Như muốn nói, nếu đã đưa đến, tại sao không nhận.
Cũng đã làm Phó đô đốc rồi, sao không nhân cơ hội này vơ vét chút?
Nhưng nhìn thấy bộ dạng tức giận của Tiêu Nguyên Thạch, nàng ta vội vàng nói: "Cũng không phải của ai cũng nhận."
Nàng ta kéo tay áo Tiêu Nguyên Thạch, trong giọng nói còn mang theo chút nũng nịu: "Chàng đùng nóng giận, sau này nếu ai tặng lễ hay tặng tiền, ta sẽ hỏi chàng trước rồi mới nhận, có được không."
Tiêu Nguyên Thạch không nhịn được hất tay nàng ta ra: "Cát Xuân Như, ta thật sự không ngờ, ngươi lại biến thành bộ dạng tham lam ngu xuẩn không phóng khoáng như vậy."
"Nếu không thì chính là giả bộ quá tốt, sau khi làm chính thất phu nhân mới dần bộc lộ bản tính của mình ra."
Cát Xuân Như trợn to hai mắt: "Sao chàng lại nói ta như vậy?"
Tiêu Nguyên Thạch hừ lạnh: "Vốn dĩ cha nương buộc ta hưu ngươi, ta không đồng ý."
"Bọn họ dùng chuyện trừ tộc uy h.i.ế.p ta, để ta biếm thê làm thiếp, nói ngươi sẽ hại phủ Phó đô đốc, hại ta."
"Trước đó ta còn không tin, nhưng bây giờ ta tin rồi."
Chẳng lẽ Thời Khanh Lạc thật sự biết xem tướng? Cát Xuân Như đúng là có mệnh đại phú đại quý, nhưng phải hút vận may của người khác?
Trên mặt Cát Xuân Như đầy vẻ không tin được: "Chàng nói gì? Ta hại phủ Phó đô đốc? Sao ta có thể hại chàng? Chàng chính là phu quân của ta!”
Tiêu Nguyên Thạch phát hiện Cát Xuân Như thật sự không có đầu óc, đến bây giờ còn không biết mình phạm sai lầm lớn gì.
"Ta bị Hoàng thượng phái đến Bắc Thành làm Phó đô đốc, thì không thể dính dấp quan hệ lợi ích với Cẩm vương."
"Ngươi đột nhiên nhận của phủ Cẩm vương năm vạn lượng bạc, đến lúc đó Cẩm vương có thể nói là hối lộ ta, muốn ta làm việc cho mình."
"Ngươi nói ta nên làm gì?"