Nếu không có những chuyện này, dù cho Cát Xuân Như không sinh được con trai trưởng, ông ta cũng chưa từng nghĩ muốn biếm Cát Xuân Như từ thê thành thiếp.
Cát Xuân Như tức giận run rẩy chỉ vào ông ta: "Chàng, chàng, lại muốn để ta làm thiếp, Tiêu Nguyên Thạch chàng không phải là người."
"Lúc đầu chàng nói cả đời sẽ yêu ta, đối tốt với ta, chàng là tên lừa gạt."
Tiêu Nguyên Thạch cười lạnh: "Lúc đầu ngươi cũng nói sẽ làm hiền thê nội trợ lương mẫu, nhưng ngươi làm được sao?"
"Sau khi biếm thê thành thiếp, ta cũng sẽ che chở cho ngươi, ít nhất ngươi không cần đi ra ngoài mưu sinh kiếm ăn."
Cát Xuân Như tức giận đến mức muốn nổi điên, không nhịn được đánh về phía Tiêu Nguyên Thạch, cào loạn một trận về phía ông ta.
"Tiêu Nguyên Thạch, ngươi không có lương tâm, ta hận ngươi c.h.ế.t đi được."
"Ngươi còn không biết xấu hổ nói những cái này, ngươi tính kế để đệ đệ của ta đi đào mỏ, ngươi đừng tưởng ta không biết."
"Ta hận ngươi, hận c.h.ế.t ngươi."
Nghe nàng ta nói như vậy, Tiêu Nguyên Thạch cũng không nhịn được dùng sức đẩy nàng ta ra: “Lại là đệ đệ ngươi."
"Ở trong lòng ngươi chỉ có đệ đệ muội muội, nếu như ngươi để ý bọn họ như vậy, vậy không bằng ngươi đi theo bọn họ sống đi."
Ông ta đã quá lạnh lòng rồi, làm nhiều như vậy, ở trong lòng Cát Xuân Như mình lại không bằng hai tên vô ơn kia.
Cát Xuân Như bị đẩy ngã xuống đất, vừa khóc vừa nói: "Tiêu Nguyên Thạch, ngươi không phải người, ngươi thật quá đáng"
"Ta không muốn bị biếm thê thành thiếp, ta không muốn."
Tiêu Nguyên Thạch lạnh lùng nhìn nàng ta: "Chuyện này không theo ngươi được."
Trước đó đối với chuyện biếm thê thành thiếp với Cát Xuân Như, trong lòng ông ta còn có chút áy náy.
Nhưng sau khi biết Cát Xuân Như nhận năm vạn lượng bạc của Phủ Cẩm vương, lại đưa hơn một nửa cho muội muội, chút áy náy này đã biến mất rồi.
Nữ nhân phá của như vậy, ông ta không nuôi nổi.
Cát Xuân Như thấy bộ dạng kia của Tiêu Nguyên Thạch, trong lòng không khỏi rét run.
Thì ra ông ta nghiêm túc, ông ta thật sự muốn biếm nàng ta làm thiếp.
Ồn ào cũng vô dụng, trong lòng nàng ta vô cùng hoảng hốt.
Vì vậy không nhịn được mà nhượng bộ, ôm chân Tiêu Nguyên Thạch: "Tướng quân, ta sai rồi, sau này sẽ không nhận lễ loạn của người khác đưa tới nữa, ta không muốn làm thiếp."
Đã từng nàng ta thiếu chút nữa thành công để cho Khổng thị từ thê biến thành thiếp, nhưng nếu chuyện này xảy ra với nàng ta, đám người sau lưng Khổng thị sẽ cười nhạo nàng ta, quá sỉ nhục.
Hơn nữa nàng ta không muốn thấp hơn con tiện nhân Liễu Như kia, nàng ta phải làm phu nhân Phó đô đốc.
Tiêu Nguyên Thạch lắc đầu một cái: "Muộn rồi."
Thấy Tiêu Nguyên Thạch mềm cứng không ăn, Cát Xuân Như hung hắn khóc cho ông ta xem: “Tiêu Nguyên Thạch, ta không muốn làm thiếp, ta tuyệt đối không thừa nhận thân phận này."
Sau khi Tiêu Nguyên Thạch lạnh lòng, cũng sẽ không nhớ nhung tình cảm xưa nữa.
"Nếu như ngươi không muốn làm thiếp, vậy ta sẽ cho ngươi một bức hưu thư, ngươi dẫn theo đệ đệ em dâu của mình rời khỏi Phủ Phó đô đốc đi.”
Lần này ông ta sẽ không thay đổi chủ ý.
Ông ta lạnh lùng nói: “Nếu không làm thiếp, thì nhận hưu thư của ta, không có con đường thứ ba, ngươi tự chọn đi."
Cát Xuân Như không dám tin nhìn ông ta, vì năm vạn lượng bạc, ông ta lại đối với nàng ta như vậy.
Trái lại nàng ta rất muốn kiên cường nói, hưu thì hưu ai sợ ai.
Nhưng bên kia muội muội còn chưa sinh con trai, còn phải đề phòng bị nữ nhân hậu viện liên thủ ám hại, nếu như nàng ta bị hưu, trái lại sẽ kéo chân sau cho muội muội.
Bên này đệ đệ tự thân khó bảo toàn, nếu không có phủ Phó đô đốc che chở, muốn sống tốt thật sự không quá thực tế.
Nàng ta càng không có kỹ năng gì, cũng không biết buôn bán, nếu rời khỏi phủ Phó đô đốc, sao nàng ta có thể sống được.
Càng không thể không lo ăn mặc giống như bây giờ, đi ra ngoài còn có thân phận được người ta hâm mộ.
Lúc này Cát Xuân Như mới cảm thấy sợ hãi.
Nàng ta đi theo Tiêu Nguyên Thạch lâu như vậy, lúc cha ruột chưa qua đời, đã len lén thích ông ta.
Cho nên vẫn rất hiểu tính cách của ông ta.
Hôm nay ông ta thật sự nổi giận, cũng thật sự muốn nàng ta lựa chọn.
Nàng ta biết con người Tiêu Nguyên Thạch, trái tim cứng rắng, còn tàn nhẫn hơn bất cứ ai.
Nàng ta nắm lấy vạt áo của ông ta, khóc lóc nói: "Chàng không thể cho ta thêm một cơ hội nữa sao?"