Nhắc đến chuyện này hắn ta lại tức giận, Tiêu Nguyên Thạch thật sự quá đáng.
Hại hắn ta thành ra như vậy, lại còn muốn đuổi ra ngoài.
"Cái gì? Thậm chí ngay cả ngươi Tiêu Nguyên Thạch cũng không tha?"
Chẳng lẽ phủ Phó đô đốc nuôi không nổi hai người? Tiêu Nguyên Thạch thật sự quá đáng lắm rồi.
Cát Xuân Nghĩa thở dài: "Có lẽ tỷ phu giận chó đánh mèo."
"Tỷ, nếu không tỷ lại đi dỗ dành tỷ phu?"
Hắn ta thật sự khôngg muốn rời khỏi phủ Phó đô đốc, cho nên chỉ có thể dựa vào tỷ tỷ.
Cát Xuân Như hoảng hồn, nàng ta đã biến thành thị thiếp, nếu ngay cả đệ đệ cũng bị đuổi, vậy nàng ta nên làm cái gì?
Vì vậy lập tức đứng lên muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị thị vệ ngăn cảng.
Một người trong đó bình tĩnh nói: "Phó đô đốc có lệnh, gần đây Cát thị thiếp không thể đi ra khỏi viện."
Cát Xuân Như không nghĩ Tiêu Nguyên Thạch lại tàn nhẫn như vậy, chẳng những biếm thê làm thiếp, đuổi đệ đệ của nàng ta, còn muốn cấm túc nàng ta.
Nàng ta nắm chặc hai tay: "Ngươi đi bẩm báo, ta muốn gắp Phó đô đốc của các ngươi.
Thị vệ suy nghĩ một chút gật đầu: "Cát thị thiếp chờ một chút."
Nói xong thì đi đến viện Tiêu Nguyên Thạch bẩm báo.
Cát Xuân Như bị hai tiếng "Cát thị thiếp" làm cho khó chịu vô cùng.
Cảm thấy người trong viện đang nhìn mình, giống như đang cười nhạo nàng ta vậy.
Nếu không phải Tiêu Nguyên Thạch muốn đuổi đệ đệ đi, gần đây nàng ta thật sự không muốn ra cửa.
Rất nhanh tên thị vệ kia đã trở lại.
"Phó đô đốc nói đang bận việc, không rảnh gặp"
Tên thị vệ nhìn Cát Xuân Nghĩa: "Phó đô đốc nói, dù sao Cát thiếu gia cũng là họ Cát, ở Tiêu gia danh không chính ngôn không thuận, cho nên trong vòng năm ngày phải dọn đi."
"Nếu không quản gia sẽ giúp Cát thiếu gia dọn."
Cát Xuân Như nghe được lời này, sắc mắt đỏ một chút, hoàn toàn là tức giận, càng cảm thấy rất khó chịu.
Cát Xuân Nghĩa cũng cảm thấy mất hết mặt mũi.
Hắn ta không ngờ đến tỷ tỷ lại bị Tiêu Nguyên Thạch từ chối gặp mặt.
Cũng oán hận ngày thường tỷ tỷ thích làm bộ làm tịch, cũng không muốn bỏ qua mặt mũi dỗ dành Tiêu Nguyên Thạch thật tốt.
Bây giờ nhìn lại bọn họ chỉ có thể rời khỏi phủ Phó đô đốc.
Trong lòng Ngưu thị cũng vô cùng khó chịu, tưởng đã leo lên cây đại thụ, ai nghĩ đến Cát Xuân Như sẽ lại có khả năng như vậy, đang là phu nhân Phó đô đốc biến thành một tiểu thiếp đê tiện.
Bây giờ bọn họ còn bị giận cá c.h.é.m thớt, bị Tiêu Nguyên Thạch đuổi đi.
Ngưu thị biết Tiêu Nguyên Thạch sẽ không thay đổi chủ ý, vì vậy nháy mắt với Cát Xuân Nghĩa.
Cát Xuân Nghĩa chỉ có thể nhịn khó chịu xuống, tiếp tục khuyên giải Cát Xuân Như.
Ngoài sáng trong tối đều là tố khổ, cùng vơi slo lắng sau khi ời khỏi Phủ Phó đô đốc, phải sống như thế nào.
Cát Xuân Như cũng biết lần này Tiêu Nguyên Thạch đã quyết tâm, ngươi cũng không gặp được, còn bị cấm túc.
Nàng ta cũng không có cách nào.
Bây giờ tiền bạc của nàng ta cộng lại, thật ra còn có mười ba nghìn lượng.
Suy nghĩ một chút, nàng ta giữ lại ba nghìn cho mình, cho Cát Xuân Nghĩa mười nghìn lượng, để cho hắn ta đi ra ngoài mua viện tốt một chút, lại mua mấy người hầu hạ.
Còn an ủi Cát Xuân Nghĩa một phen, ý chính là chờ Tiêu Nguyên Thạch hết giận, nàng ta sẽ nói chuyện, để ông ta sắp xếp một chức vụ cho hắn ta.
Cát Xuân Nghĩa đã không còn hy vọng với chuyện sắp xếp chức vụ nữa rồi.
Hơn nữa từ khi đi đào mỏ, chịu nhiều đả kích, hắn ta cũng nhìn rõ thực tế.
Hắn ta là người tàn phế, sao có tiền đồ được.
Bây giờ hắn ta chỉ muốn giống như Ngưu thị nói, tận hưởng cuộc sống còn lại.
Cũng vì vậy thấy tỷ tỷ chỉ cho mình mười nghìn lượng, trong lòng có chút bất mãn.
Dù sao hắn ta biết tỷ tỷ cho muội muội bốn vạn lượng.
Chẳng qua vì lâu dài, Cát Xuân Nghĩa không chỉ nhận mười nghìn lượng, còn làm bộ cảm kích Cát Xuân Như, làm bộ sẽ trở thành chỗ dựa sau này cho nàng ta.