Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 587



Sau khi Hoa trắc phi nghe xong Thời Khanh Lạc nói, vốn dĩ đang bình tĩnh cũng không nhịn được mà kích động.

Vương gia vẫn luôn muốn lung lạc người đọc sách, tạo giấy giảm giá giấy chính là cơ hội tốt.

Giấy trong xưởng của nàng ta rẻ hơn, tất nhiên sẽ có nhiều người mua, đồng thời còn có thể kiếm một khoản tiền lớn.

Còn có dù giấy do Thời Khanh Lạc nói, về sau Bắc Thành có mưa, mọi người sôi nổi lấy ra dù giấy trong xưởng của nàng ta ra, nghĩ đến đã cảm thấy thành tựu.

Đôi mắt nàng ta tỏa sáng nhìn Thời Khanh Lạc, “Khó trách đều nói Thời nương tử là em bé vàng.”

“Quả nhiên, tùy tiện ra chủ ý là có thể kiếm tiền.”

Thời Khanh Lạc cười nói, “Hoa trắc phi quá khen, ta cũng chỉ là học từ sư phụ mà thôi.”

Tâm tư Hoa trắc phi vừa chuyển lại hỏi: “Ngươi còn biết không ít thực đơn?”

Thời Khanh Lạc gật đầu, "Vâng, biết mấy chục món.”

“Mấy ngày nay ăn cơm ở tửu lầu Bắc Thành, cảm thấy món ăn quá đơn giản nhạt nhẽo.”

“Nếu Hoa trắc phi có thể ở tửu lầu của mình gia tăng một ít món ăn đặc sắc, tin tưởng sinh ý sẽ ngày càng tốt.”

“Chờ có thanh danh ở Bắc Thành rồi, còn có thể chuyên môn bồi dưỡng một ít đầu bếp, phát triển tửu lầu đến huyện thành và các thành trì khác.”

“Làm ra càng nhiều mỹ thực đặc sắc, mọi người được nếm thử cũng sẽ cảm tạ ngài đó.”

Bắc Cương bên này món ăn quá đơn điệu, đổi tới đổi lui cũng chỉ có mấy món đó.

Thời đại này món ăn có rất ít, gần như đều là nấu và hầm, xào, rất ít loại khác.

Cho nên Thời Khanh Lạc cảm thấy để Cẩm Vương cải thiện hệ thống món ăn ở Bắc Cương cũng rất cần thiết.

Lúc trước nàng cũng hỏi qua Lương Hữu Tiêu và Hề Duệ, muốn mở tửu lầu hay không.

Nhưng hai người lại không có hứng thú.

Lúc trước Bạch Hủ thật ra cảm thấy hứng thú với chuyện kinh doanh tửu lầu, còn cầm không ít thực đơn từ chỗ nàng.

Nhưng từ khi hắn ta bắt đầu qua lại với cữu cữu ở thảo nguyên, buôn bán đầu cơ trục lợi lông dê mỡ dê, lại càng thích việc mua bán có tính kích thích hơn.

Cũng bởi vậy Thời Khanh Lạc nghe nói Hoa trắc phi có tửu lầu, mới có thể nói ra cách này.

Đương nhiên mặc kệ là phương pháp tạo giấy cải tiến, hay là thực đơn, đều không thể miễn phí đưa cho Hoa trắc phi.

Chỉ cần đối phương không ngu, tâm tư tinh tế, cũng sẽ không lấy không.

Hoa trắc phi nghĩ thầm khó trách Vương gia coi trọng Thời Khanh Lạc như vậy, nha đầu này thật là lợi hại.

Chỉ hỏi nàng ta đang có sản nghiệm gì, đã có thể nghĩ ra phương pháp kiếm tiền.

Hoa trắc phi thân thiết cười nói: “Vậy quá tốt! Ta cũng cảm thấy hiện tại món ăn ở tửu lầu quá đơn giản.”

Nàng ta lại hỏi: “Ngày mai ngươi có thời gian không? Chúng ta nói tỉ mỉ về chuyện này như thế nào?”

Chuyện này phải hỏi ý Vương gia trước, hơn nữa đối với phương pháp của Thời Khanh Lạc, đổi cái gì để lấy được.

Thời Khanh Lạc biết Hoa trắc phi không làm chủ được chuyện này, gật đầu nói: “Có thời gian ạ, vậy ngày mai chúng ta hẹn ở một nơi nào đó rồi nói chuyện.”



Hoa trắc phi khẽ cười nói: “Được.”

Tiếp theo nói một tên một trà lâu, lại nói thời gian hẹn với Thời Khanh Lạc.

Trà lâu này là sản nghiệp của Cẩm Vương, ở chỗ này nói chuyện sẽ không dễ dàng bị tiết lộ ra ngoài.

Hai người vừa nói vừa cười lại hàn huyên không ít, hơn nữa cũng không có che giấu.

Bởi vậy các phu nhân tiểu thư ngồi phía sau đều nghe được đối thoại của các nàng.

Đồng thời kinh hãi không thôi, hiển nhiên cũng chưa nghĩ đến, Hoa trắc phi mới tùy ý nhắc tới như vậy, Thời Khanh Lạc đã thật sự nghĩ ra được biện pháp kiếm tiền.


Đừng nói là Hoa trắc phi, chính các nàng nghe được đều cảm thấy nếu bắt tay vào làm, khẳng định có thể kiếm được tiền.

Đặc biệt là phương pháp tạo giấy cải tiến, hạ thấp giá cả của giấy, nếu chuyện này thành vậy sẽ có lợi ích vô cùng to lớn.

Khó trách Hoa trắc phi lại khách khí với một phu nhân huyện lệnh như vậy, đổi thành các nàng cũng sẽ khách khí!

Tất nhiên, người ghen tỵ với Thời Khanh Lạc cũng ngày càng ghen tỵ.

Thời Khanh Lạc cũng không để ý thái độ của các phu nhân tiểu thư, nhưng có thể xác định, trải qua việc ngày hôm nay, nàng đã có thể nổi tiếng trong vòng thế gia ở Bắc Thành này.

Nàng cũng có thể đoán được vì sao Hoa trắc phi lại làm trò để cho các phu nhân và tiểu thư chú ý đến nàng.

Trừ bỏ thử mượn sức ra, cũng là muốn để cho những người này xem.

Đặc biệt nếu nàng thật sự đồng ý, cũng có thể cho bên ngoài một tín hiệu nàng có ý tốt với phủ Cẩm Vương.

Mặc khác Cẩm Vương cũng có một tầng ý khác, sau khi thám tử của Hoàng đế biết, nói không chừng Hoàng đế sẽ phòng bị phu thê bọn họ hoặc là bị chọc giận.

Thời Khanh Lạc phát hiện tới Bắc Cương, chẳng những phải phòng bị không rơi vào bẫy rập, còn phải ứng phó Cẩm Vương.

Sau này đoán chừng còn phải ứng phó với phu nhân tiểu thư khác.

Mục đích của tiệc ngắm hoa này đã đạt được, tâm trạng Hoa trắc phi rất tốt.

Trong lúc đó còn giới thiệu không ít phu nhân tiểu thư thế gia của Bắc Thành cho Thời Khanh Lạc và Tịch Dung.

Phần lớn những người này đều là người thông minh, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, hoặc là xem thường thân phận thôn phụ Thời Khanh Lạc nhưng trên mặt lại không lộ ra gì.

Làm các nàng lại kinh ngạc chính là, mặc kệ các nàng nhắc tới đề tài gì, Thời Khanh Lạc đều có thể tiếp lời được.

Lúc nói chuyện với các nàng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không cố tình khoe khoang mình, cũng không bị chèn ép.

Tóm lại lúc nói chuyện rất thỏa mái, thật sự không giống thôn phụ chút nào.

Cũng bởi vậy ấn tượng mà các nàng đối với Thời Khanh Lạc lại xảy ra thay đổi, cũng càng coi trọng vài phần.

Tất nhiên, cũng có mấy người không hiểu mấy chuyện cong vẹo, hoặc là cảm thấy thân phận mình cao quý, trong lời nói đều mang theo một loại vênh váo tự đắc kiêu căng.

Tất nhiên Thời Khanh Lạc sẽ không mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh người khác lãnh đạm kiêu căng, nàng cũng lười ứng phó để ý đến.

Cũng bởi vậy ở trong mắt không ít người, nàng cũng để lại một ấn tượng gan lớn lại kiêu ngạo.

Liễu Như cũng đi theo phía sau số phu nhân này.

Nhìn Thời Khanh Lạc làm cho Hoa trắc phi vô cùng vui vẻ, ở trước mặt quý phụ nhân đều ứng đối rất thành thạo thoải mái, trong lòng không khỏi bội phục Thời Khanh Lạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.