Sau khi Hoa trắc phi nghe xong Thời Khanh Lạc nói, vốn dĩ đang bình tĩnh cũng không nhịn được mà kích động.
Vương gia vẫn luôn muốn lung lạc người đọc sách, tạo giấy giảm giá giấy chính là cơ hội tốt.
Giấy trong xưởng của nàng ta rẻ hơn, tất nhiên sẽ có nhiều người mua, đồng thời còn có thể kiếm một khoản tiền lớn.
Còn có dù giấy do Thời Khanh Lạc nói, về sau Bắc Thành có mưa, mọi người sôi nổi lấy ra dù giấy trong xưởng của nàng ta ra, nghĩ đến đã cảm thấy thành tựu.
Đôi mắt nàng ta tỏa sáng nhìn Thời Khanh Lạc, “Khó trách đều nói Thời nương tử là em bé vàng.”
“Quả nhiên, tùy tiện ra chủ ý là có thể kiếm tiền.”
Thời Khanh Lạc cười nói, “Hoa trắc phi quá khen, ta cũng chỉ là học từ sư phụ mà thôi.”
Tâm tư Hoa trắc phi vừa chuyển lại hỏi: “Ngươi còn biết không ít thực đơn?”
Thời Khanh Lạc gật đầu, "Vâng, biết mấy chục món.”
“Mấy ngày nay ăn cơm ở tửu lầu Bắc Thành, cảm thấy món ăn quá đơn giản nhạt nhẽo.”
“Nếu Hoa trắc phi có thể ở tửu lầu của mình gia tăng một ít món ăn đặc sắc, tin tưởng sinh ý sẽ ngày càng tốt.”
“Chờ có thanh danh ở Bắc Thành rồi, còn có thể chuyên môn bồi dưỡng một ít đầu bếp, phát triển tửu lầu đến huyện thành và các thành trì khác.”
“Làm ra càng nhiều mỹ thực đặc sắc, mọi người được nếm thử cũng sẽ cảm tạ ngài đó.”
Bắc Cương bên này món ăn quá đơn điệu, đổi tới đổi lui cũng chỉ có mấy món đó.
Thời đại này món ăn có rất ít, gần như đều là nấu và hầm, xào, rất ít loại khác.
Cho nên Thời Khanh Lạc cảm thấy để Cẩm Vương cải thiện hệ thống món ăn ở Bắc Cương cũng rất cần thiết.
Lúc trước nàng cũng hỏi qua Lương Hữu Tiêu và Hề Duệ, muốn mở tửu lầu hay không.
Nhưng hai người lại không có hứng thú.
Lúc trước Bạch Hủ thật ra cảm thấy hứng thú với chuyện kinh doanh tửu lầu, còn cầm không ít thực đơn từ chỗ nàng.
Nhưng từ khi hắn ta bắt đầu qua lại với cữu cữu ở thảo nguyên, buôn bán đầu cơ trục lợi lông dê mỡ dê, lại càng thích việc mua bán có tính kích thích hơn.
Cũng bởi vậy Thời Khanh Lạc nghe nói Hoa trắc phi có tửu lầu, mới có thể nói ra cách này.
Đương nhiên mặc kệ là phương pháp tạo giấy cải tiến, hay là thực đơn, đều không thể miễn phí đưa cho Hoa trắc phi.
Chỉ cần đối phương không ngu, tâm tư tinh tế, cũng sẽ không lấy không.
Hoa trắc phi nghĩ thầm khó trách Vương gia coi trọng Thời Khanh Lạc như vậy, nha đầu này thật là lợi hại.
Chỉ hỏi nàng ta đang có sản nghiệm gì, đã có thể nghĩ ra phương pháp kiếm tiền.
Hoa trắc phi thân thiết cười nói: “Vậy quá tốt! Ta cũng cảm thấy hiện tại món ăn ở tửu lầu quá đơn giản.”
Nàng ta lại hỏi: “Ngày mai ngươi có thời gian không? Chúng ta nói tỉ mỉ về chuyện này như thế nào?”
Chuyện này phải hỏi ý Vương gia trước, hơn nữa đối với phương pháp của Thời Khanh Lạc, đổi cái gì để lấy được.
Thời Khanh Lạc biết Hoa trắc phi không làm chủ được chuyện này, gật đầu nói: “Có thời gian ạ, vậy ngày mai chúng ta hẹn ở một nơi nào đó rồi nói chuyện.”
Hoa trắc phi khẽ cười nói: “Được.”
Tiếp theo nói một tên một trà lâu, lại nói thời gian hẹn với Thời Khanh Lạc.
Trà lâu này là sản nghiệp của Cẩm Vương, ở chỗ này nói chuyện sẽ không dễ dàng bị tiết lộ ra ngoài.
Hai người vừa nói vừa cười lại hàn huyên không ít, hơn nữa cũng không có che giấu.
Bởi vậy các phu nhân tiểu thư ngồi phía sau đều nghe được đối thoại của các nàng.
Đồng thời kinh hãi không thôi, hiển nhiên cũng chưa nghĩ đến, Hoa trắc phi mới tùy ý nhắc tới như vậy, Thời Khanh Lạc đã thật sự nghĩ ra được biện pháp kiếm tiền.