Thời Khanh Lạc gật đầu, “Ông nói rất đúng, nhưng chuyện này có quan hệ gì đâu?”
“Tóm lại là làm chuyện tốt, để càng nhiều người có thể học tập được, để rất nhiều học sinh nhà nghèo, mỗi năm tiết kiệm không ít tiền.”
Tiêu Nguyên Thạch: “……” Nha đầu này là thật không hiểu, hay là giả vờ không hiểu?
“Vậy ngươi nghĩ tới chuyện này nếu truyền tới lỗ tai Hoàng Thượng, sẽ như thế nào không?”
“Ngươi không suy nghĩ cho Tranh Nhi sao?”
Thời Khanh Lạc nhướng mày, “Tiền cha chồng, thật không ngờ, vậy mà ông còn biết quan tâm con trai nữa.”
“Không phải ông có mưu đồ gì chứ?”
Tiêu Nguyên Thạch: “……” Đây là nói tiếng người sao?
Sao ông ta không thể quan tâm con trai của mình?
Đương nhiên, hôm nay ông ta tìm Thời Khanh Lạc là muốn hỏi rõ ràng, trọng điểm là không hy vọng nàng phá hủy kế hoạch ông ta bố trí.
Đối với đứa con trai Tiêu Hàn Tranh này, ông ta cảm thấy rất phức tạp, một mặt không hy vọng đối phương phạm sai lầm, một mặt lại không hy vọng đối phương tiếp tục phát triển.
Nếu là ngày nào đó Tiêu Hàn Tranh đi xa hơn ông ta, chức quan cao hơn ông ta, vậy càng đại biểu lựa chọn của ông ta quá sai lầm.
Ông ta muốn sinh tồn giữa kẽ hở ở Bắc Thành, như vậy phải tìm cơ hội.
Cẩm Vương và phu thê Tiêu Hàn Tranh kiềm chế nhau, càng sâu hơn chính là nếu Thời Khanh Lạc chống lại Cẩm Vương, đây là cơ hội.
Ai ngờ đến Thời Khanh Lạc lại ra bài không theo lẽ thường.
Ông ta cười lạnh: “Chỉ là ta không nghĩ ngươi sẽ lạc lối như vậy, ta có thể có ý đồ gì.”
Thời Khanh Lạc nhìn ông ta cười hỏi: "Lạc lối cái gì?”
Tiêu Nguyên Thạch phát hiện con dâu thật sự quá khó chơi, lúc này, ông ta còn chưa phát hiện ý đồ của Thời Khanh Lạc.
Ông ta thấm thía mà nói: “Ngươi đừng xem chuyện này quá đơn giản.”
“Ngươi muốn làm việc thiện cho học sinh nhà nghèo, đúng là chuyện tốt, nhưng ngươi cũng phải nhìn xem đối tượng là ai.”
“Ngươi nghĩ cách kiếm tiền cho Cẩm Vương, Hoàng Thượng sẽ vui sao?”
“Đến lúc đó còn không phải sẽ giận chó đánh mèo lên đầu ngươi và Tranh Nhi sao, ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, làm việc phải suy nghĩ thật kỹ mới làm.”
Thời Khanh Lạc nghiền ngẫm nói: "Ông đây là khuyên chúng ta, không cần lên thuyền của Cẩm Vương sao?”
Tiêu Nguyên Thạch gật đầu, “Tất nhiên.”
Thời Khanh Lạc đột nhiên hỏi: “Nhưng ta nghe nói ông thu của phủ Cẩm Vương năm vạn lượng bạc, vậy xem như ông đã lên thuyền của Cẩm Vương rồi?”
Tiêu Nguyên Thạch: “……” Ta cầu ngươi làm người đi.
Nơi nào đau thì chọc đến, đứa con dâu này thật không phải thứ tốt gì.
Tiêu Nguyên Thạch phát hiện tin tức Thời Khanh Lạc quá linh thông.
Vậy mà nhanh như vậy đã biết chuyện Cát Xuân Như thu năm vạn lượng bạc.
Cũng không biết là người trong phủ tiết lộ, hay là Hoa trắc phi nói cho nàng.
Ông ta rất thản nhiên nói: “Đó không phải ta nhận.”
Thời Khanh Lạc thích thú nhìn ông ta, “Nàng ta chính là nữ nhân của ông, nàng ta nhận tương đương với ông nhận rồi?”
“Tiền cha chồng, ta thật sự rất tò mò, hiện tại ông lựa chọn như thế nào?”
Tiêu Nguyên Thạch: “……” Sao đột nhiên cảm giác bị dắt mũi.
Rõ ràng là ông ta kêu Thời Khanh Lạc đến đây để thăm dò muốn biết các nàng muốn làm gì, hiện tại sao lại biến thành nha đầu này thăm dò ông ta?