Nghe được Thời Khanh Lạc từ chối, Cẩm Vương có chút chưa đã thèm, “Cờ nghệ này của ngươi là học từ sư phụ ngươi?”
Thời Khanh Lạc trả lời: “Có học một ít với sư phụ của ta, chẳng qua học với tướng công ta nhiều hơn.”
Trong mắt của nàng tràn đầy ánh sáng “Ở phương diện đánh cờ, tướng công của ta rất giỏi.”
Đây là lời nói thật, hiện tại cờ nghệ của tiểu tướng công nhà nàng có thể ngược ông ngoại ông nội của nàng, chính là loại đi tham gia thi đấu cũng có thể dễ dàng lấy được hạng nhất.
Cẩm Vương cười nói, “Hôm nào có cơ hội, ta và tướng công ngươi đánh một ván cờ.”
Trong lòng Lương Minh Vũ lại có thêm vài phần tò mò đối với Tiêu Hàn Tranh, người này có mị lực gì có thể làm cho Thời Khanh Lạc thích như vậy.
Nhưng vì như vậy, hắn ta càng muốn cạy góc tường.
Sở dĩ thích nữ nhân có chồng, trừ nữ nhân như vậy tương đối có phong tình thành thục ra, sau khi hắn ta cạy góc tường thành công, sẽ có một loại cảm giác thành tựu.
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Được ạ!”
Nàng dẫn đầu mở miệng hỏi: “Vương gia, hôm nay ngài tìm ta tới, là đồ mà ta muốn đã chuẩn bị xong rồi sao?”
Cẩm Vương nâng tay về phía người đứng sau.
Người nọ lập tức từ trong lòng móc ra một quyển sách đưa cho gã.
“Đây là tình huống về Bắc Cương mà ngươi muốn, ngươi nhìn kỹ xem, có thể suy nghĩ ra được phương pháp tạo phúc cho bá tánh hay không.”
Gã làm ra bộ dạng vì suy nghĩ cho bá tánh mới làm chuyện này cho Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc nhận lấy tùy ý lật xem một lần, phát hiện còn rất kỹ càng tỉ mỉ.
Nàng cất quyển sách này, nói với Cẩm vương, “Được, ta lấy về rồi sẽ xem thật kỹ, hẳn là có thể kích phát không ít linh cảm.”
Cẩm Vương cười nói: “Nếu không ngươi cứ tiếp tục ở Bắc Thành mấy ngày đi.”
“Bằng không đột nhiên nghĩ ra biện pháp, sau khi trở về huyện Hà Dương lại để người gửi đến đây thì tương đối mất thời gian, viết thư hoặc để người truyền tin, cũng không được rõ ràng lắm.”
Thời Khanh Lạc nghĩ rồi nói, “Được, vậy ta đây lại ở thêm hai ngày.”
Đúng là bên Bắc Cương này quá nghèo, nàng cũng muốn dùng năng lực của mình giúp đỡ một chút gì đó.
Mấy năm gần đây, chỉ cần Cẩm Vương không tạo phản bị triều đình tru sát, vậy mặc kệ Bắc Cương phát triển kế hoạch gì, triều đình cũng có được lợi.
Đoán chừng Hoàng đế cũng là muốn mượn tay Cẩm Vương phát triển Bắc Cương, cuối cùng là người ăn được thành quả của kế hoạch phát triển này chính là Hoàng đế.
Nụ cười của Cẩm Vương càng tươi hơn, “Bổn vương đại biểu bá tánh Bắc Cương cảm ơn Thời nương tử.”
Thời Khanh Lạc cười nói: “Vương gia nghiêm trọng rồi!”
Sau đó nàng đứng dậy cáo từ, Cẩm Vương phân phó người đưa nàng trở về.
Sau khi Thời Khanh Lạc trở lại phủ Phó đô đốc thì không ra ngoài nữa, mà là cẩn thận nghiên cứu tình huống khác biệt các nơi của Bắc Cương.
Sau đó phát hiện hai chuyện tương đối không tệ, có thể phát triển Bắc Cương.
Nàng ở trong viện hai ngày không ra ngoài, làm cho Tiêu Nguyên Thạch càng tò mò hơn.
Nghe nha hoàn trong viện tới báo, nàng vẫn luôn ở trong phòng không ra ngoài, rốt cuộc là đang làm gì?
Dựa theo tính cách lúc trước Thời Khanh Lạc, cũng không phải có tính cách hướng nội chỉ ở nhà.
Thời Khanh Lạc bảo người gửi lời đến Hoa trắc phi.
Cùng ngày xe ngựa của phủ Cẩm Vương lại đến đón nàng.
Đi phủ Cẩm Vương, vẫn là chỗ cũ.
Chẳng qua lần này Cẩm Vương không đánh cờ, chỉ đặt bồn băng và một ít trái cây mới mẻ.
Hơn nữa Hoa trắc phi cũng không có ở đây, bên cạnh Cẩm Vương trừ Lương Minh Vũ ra, còn có một nam tử hơn hai mươi tuổi tuấn dật.
Thời Khanh Lạc hành lễ với Cẩm vương và Lương Minh Vũ, “Gặp qua Vương gia, Thế tử!”
Cẩm Vương cười nói: “Ngồi đi!”
Gã lại hỏi: “Ngươi đã có ý tưởng?”
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Hiện tại ta có hai ý tưởng.”
Nàng đột nhiên hỏi: “Vương gia cảm thấy vải bông như thế nào?”