Thời Khanh Lạc thuận tay mở một bao thuốc ra, dùng tay tìm kiếm, quả nhiên thấy được hai vị thuốc xung khắc dược tính làm tổn thương suy yếu thân thể mà Tiêu Hàn Tranh đã dạy cho nàng.
Lại thấy được một ít thuốc giống như râu nhân sâm.
Nàng hỏi Thạch thầy thuốc hỏi: “Đây là râu nhân sâm?”
Lúc này Thạch thầy thuốc vẫn chưa cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, gật đầu: “Đúng vậy.”
Thời Khanh Lạc cầm lấy mấy sợi râu đặt lên chóp mũi ngửi thử, “Thạch thầy thuốc, xem ra người không chỉ chưa bắt mạch đã kê đơn bốc thuốc, còn dùng thuốc giả giả làm râu nhân sâm, thật là xấu xa.”
Lúc nàng ở viện nông nghiệp, cũng có hợp tác một hạng mục với một chuyên gia về nhân sâm, cho nên cũng có hiểu biết đối với nhân sâm.
Cái này đúng là rất giống râu nhân sâm, nhưng chỉ cần nhìn kỹ sẽ phát hiện ra chỗ khác biệt.
Ngửi một cái là biết đó là đồ giả.
Người chuyên nghiệp liếc nhìn một cái là có thể phát hiện ra được, nhưng nếu cố ý lừa thôn dân không biết gì về y thuật, vậy đúng là trót lọt rồi.
Thạch thầy thuốc nghe được lời của nàng, sắc mặt hơi đổi, “Nói hươu nói vượn, đây là râu nhân sâm của dược đường ta, một thôn phụ như ngươi thì biết cái gì.”
“Có phải là do ta không nguyện ý bốc thuốc khám bệnh cho nhà các ngươi, cho nên ngươi cố ý hãm hại ta?”
Ông ta lên tiếng uy hiếp, “Nếu người dám gây chuyện ở đây, ta sẽ để cho người đi báo quan.”
Trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác không tốt, sao thôn phụ này biết đó là đồ giả.
Thời Khanh Lạc kiêu ngạo nói: “Báo đi, hôm nay nếu ngươi không báo quan, ngươi chính là súc sinh vương bát đản.”
Sắc mặt Thạch thầy thuốc trầm trầm, “Thật nhục văn nhã, quả thật ngươi thật nhục văn nhã.”
Thời Khanh Lạc cười lạnh, “Dù ta có nhục văn nhã, cũng tốt hơn một thần thuốc lòng dạ độc ác xấu xa hơn ngươi nhiều.”
“Thuốc của ngươi không chỉ có nhân sâm giả, thuốc khác cũng có vấn đề.”
“Rõ ràng là bổ thân thể, nhưng lại có hai vị thuốc xung khắc nhau, uống vào không chỉ không bổ thân thể, làm thân thể ngày càng mạnh khỏe, ngược lại sẽ làm cho thân thể bị tổn thương suy yếu nghiêm trọng.”
“Liều lượng mà lần này ngươi kê đơn còn rất mạnh, nếu tướng công của ta thật sự uống ba ngày, về sau sợ là phải nằm trên giường qua hết cuộc đời.”
Nghe được lời này, sắc mặt Thạch thầy thuốc hoàn toàn thay đổi.
Người đang xếp hàng chờ xem bệnh và người đã khám xong ở dược đường đều lộ ra ánh mắt không thể tin nổi.
Thạch thầy thuốc âm trầm nói, “Người, nữ nhân đánh đá cố ý gây chuyện ở đây, một khi đã như vậy, ta sẽ không bán thuốc này nữa.”
Nói xong liếc mắt ra hiệu cho đồ đệ.
Nếu thuốc đã bị đối phương nhìn ra vấn đề, vậy không thể để đối phương cầm thuốc đi được.
Đồ đệ vừa thấy liền hiểu, lập tức ra tay đi lên muốn đoạt lấy thuốc trong tay Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc đã sớm có phòng bị, đối phương vừa lại gần, nàng liền né tránh.
Sau đó nhấc chân lên, đá ngã người này.
Sau đó lấy tốc độ nhanh nhất, chạy đến trước mặt Thạch thầy thuốc ấn cả người ông ta lên bàn.
“Nếu không có vấn đề gì, các ngươi chột dạ đoạt lại làm gì”
“Nếu ngươi không dám báo quan, vậy chúng ta sẽ đi báo, tố cáo ngươi cố ý hại tính mạng của người khác, bán thuốc giả."
Lúc Thạch thầy thuốc còn chưa phản ứng kịp, đã bị ấn xuống bàn rồi.
Chờ hoàn hồn muốn phản kháng, thì giãy giụa như thế nào cũng không thoát ra được, “Làm càn, nữ nhân đánh đá ngươi dám đối với ta như vậy, ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt.”