Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 612



Mọi người có mặc ở đây cơ bản mỗi người đều cướp được một khối, người xếp hàng trước thì phần lớn mỗi người đều mua bốn khối.

Nghĩ đến hôm nay mình mua được giảm một nửa, ngày mai bắt đầu bán với giá gốc, một đám người trên mặt đều mang theo tươi cười, hôm nay thật là kiếm lời.

Chờ mua về, cần phải để người trong nhà và các hàng xóm láng giềng nhìn xem đồ tốt này.

“Ta nghe nói huyện lệnh phu nhân có một sư phụ lão thần tiên, lúc trước còn tưởng rằng đây là tin đồn, hiện tại xem ra khẳng định là thật sự.”

“Ta cũng cảm thấy là sự thật, nếu không sao có thể làm ra được thịt hũ trái cây hũ để nửa năm không hư, còn có xà phòng và xà phòng thơm, người bình thường sao có thể làm được.”

“Đáng tiếc đạo quán của vị lão thần tiên ở phía Nam, nếu không ta cũng muốn đi bái thắp nén hương.”

“Ta cũng vậy, nghe nói nếu cấu nguyện trước mặt lão thần tiên sẽ rất linh nghiệm.”

“Huyện lệnh phu nhân còn không chỉ biết những cái này, gần đây chạy đến không ít thôn, trợ giúp các thôn dân trồng cỏ cao su, cẩu kỷ, cây củ cải đường gì đó nữa.”

“Ký kết khế ước, chờ trồng ra thôn dân bán không được xưởng huyện nha và xưởng của bằng hữu phu nhân có thể dựa theo giá cả thị trường mua.”

“Không hổ là đồ đệ của lão thần tiên, thật sự là rất tốt bụng, hơn nữa thật là lợi hại.”

“Là lão thần tiên phái tới tạo phúc cho chúng ta.”

“Nghe nói huyện lệnh phu nhân chính là một em bé vàng, lúc trước còn không có cảm giác, hiện tại cảm thấy quá đúng.”

“Chứ còn gì nữa, từ khi Tiêu đại nhân tới huyện thành của chúng ta làm huyện lệnh, toàn bộ huyện thành đều cảm giác có sức sống hẳn lên.”

“Đúng vậy, chẳng những phu nhân lợi hại, Tiêu đại nhân đối với bá tánh cũng rất tốt.”

“Miễn không ít thuế cho người cần miễn, lúc trước bị thu, gần đây đã được trả về đây chính là chuyện mấy tri huyện trước làm không được.”

“Đúng vậy, hiện tại mọi người đều khen Tiêu đại nhân là vị quan tốt vì dân làm việc."

“Mở xưởng, tuyển không ít người đi vào làm việc, chẳng những bao ăn bao ở còn có tiền công, nghe nói mỗi tháng còn có phúc lợi gì đó, tướng công của ta có đi vào làm, không biết đúng không nhưng mỗi ngày đều có thể ăn no, cách hai ba ngày còn có thể được ăn thịt nữa.”

“Cái này cũng tốt quá đi, chẳng qua hiện tại muốn vào xưởng không dễ dàng như vậy nữa.”

“Đúng vậy, hiện tại tạm thời đã đủ người, cũng may lúc huyện lệnh mới mở xưởng nhận người, tức phụ ta lập tức đi đăng ký.”

Hai xưởng lớn đều tuyển nam công và nữ công, chẳng qua chia chỗ ăn ở làm việc ra, cho nên sẽ không để cho người khác phê bình.

“Còn có xưởng len sợi do bằng hữu của huyện lệnh phu nhân mở, đi vào làm việc đều là phụ nhân và các tiểu nương tử rất thoải mái.”

“Mỗi ngày chẳng những không cần làm việc nặng, chỉ ngồi đan len sợi, một tháng là có thể lấy 500 văn đến 800 văn tiền, còn học được một tay nghề.”

“Chỗ làm việc còn đặt bồn băng, cảm giác chính là đi hưởng phúc.”

“Mỗi ngày chẳng những có thể ăn cơm no, giữa trưa còn sẽ phát trái cây.”

“Người lúc trước vào xưởng len sợi, hiện tại đều là đối tượng được hâm mộ.”

“Đúng vậy, lúc ấy ta cũng đi, nhưng tay quá thô ráp không được tuyển.”

“Cho nên về sau đừng để con gái làm việc nặng thiếu làm trong nhà các tiểu nương tử làm việc nặng, nếu như được tuyển vào xưởng len sợi và xà phòng, nửa đời sau đã có thể không lo.”

“Đúng vậy, các tiểu nương tử chưa lập gia đình có thể vào xưởng làm việc, người cầu hôn sẽ nhiều thêm, nữ nhi của ta hiện tại đã có vài nhà tới cầu hôn rồi.”



Có mấy người tụm lại nói chuyện, đối với Tiêu Hàn Tranh cùng Thời Khanh Lạc đều là tán thành cùng cảm kích, đều hy vọng có thể tiếp tục như vậy, ngày càng tốt.

Làm xong tuyên truyền và bán hàng xong, cơ bản hàng của hai xưởng đã được thanh toán xong, Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh cũng rời đi.

Chuyện hôm nay nhanh chóng truyền khắp huyện Hà Dương, sau đó truyền tiếp tục ra bên ngoài.

Cũng đồn đồ hộp thành vô cùng truyền kỳ, nói thành là mỹ vị tuyệt thế của nhân gian, làm rất nhiều người tò mò lại muốn nếm thử.

Cũng bởi vậy, dẫn tới không ít người thích ăn lại có tiền nhàn rỗi, mang theo gia đinh đi huyện Hà Dương đặc biệt muốn nếm thử đồ hộp.

Thương nhân nghe tin mà đến là từng đám người lục tục đến huyện Hà Dương, sợ chậm một bước sẽ bỏ lỡ cơ hội buôn bán này.


Cùng ngày trở về, Lương Hữu Tiêu quấn lấy Thời Khanh Lạc để người làm của xưởng tăng ca thêm giờ, muốn làm cho mình một trăm đồ hộp, muốn mang ở trên đường ăn.

Thời Khanh Lạc bị hắn ta làm phiền, chỉ có thể đồng ý.

Vì thế ngày hôm sau Lương Hữu Tiêu mang theo một xe ngựa đồ hộp, cùng với thân vệ đi tới phía Nam.

Hiện tại phía Nam đang mùa trái cây, nếu xưởng hắn ta xây nhanh, còn có thể thu mua quả vải, đào vàng, long nhãn làm trái cây hũ.

Cho nên hắn ta thật sự không không chờ được.

Càng để cho thuộc hạ ra roi thúc ngựa, đưa thư của hắn ta đến kinh thành.

Thời Khanh Lạc tiếp tục mang theo mẹ chồng và tiểu cô nghiên cứu đồ hộp mới, ví dụ như thịt kho tàu, thịt Đông Pha, gà hầm nấm, heo huyết ruột già, cải hầm thịt,... tất cả đều biến thành đồ hộp.

Đặt mấy ngày rồi mở ra nếm thuẻ, chẳng những không bị biến chất biến vị, bởi vì nước sốt hoặc là gia vị ướp, ngược lại càng ngon miệng hơn.

Chẳng qua nơi này chủ yếu lấy thịt dê là chủ, thịt khác thì phí tổn cao sản lượng thấp, cho nên Thời Khanh Lạc bán hết ra bên ngoài.

Mà là chuẩn bị làm xong thì chuyển vào kho, chờ đến thời tiết lạnh thịt khan hiếm, giá cả đắt, lại lấy số lượng lớn ra bán.

Mỗi ngày thì lấy ra hai loại thịt hũ khác bán ra ngoài, số lượng hạn chế giá 30 văn tiền.

Sau khi mấy người Hề Duệ ăn xong thì đều sôi nổi khen không dứt miệng, lại mua không ít chủng loại đồ hộp.

Không bao lâu Lương Hữu Tiêu xui nam, mười mấy xe các loại đồ hộp cũng vận chuyển đến kinh thành.

Trừ bỏ Hề Duệ, Lương Hữu Tiêu, Phỉ Dục Triết, Kỳ Y Dương và Tịch Dung mua tặng người, còn có phu thê Tiêu Hàn Tranh đưa cho Hoàng đế và thầy Tiêu Hàn Tranh, bằng hữu mấy xe đồ hộp.

Mỗi ngày xưởng bên này đều bắt đầu đưa ra số lượng hạn chế giảm giá bán, mỗi ngày đồ hộp giảm giá đều có dư lại, ngay cả sau khi khôi phục lại giá vốn có, cũng có người mua không được.

Hơn nữa mỗi ngày sáng sớm, ở trước tiệm bán đồ hộp của xưởng, đều có hiện tượng mọi người đều xếp hàng.

Không phải gã sai vặt của nhà có tiền thì chính là người yêu thích mỹ thực, đều là tới xếp hàng mua thịt hũ số lượng có hạn bán mỗi ngày.

Hơn nữa mỗi ngày nhìn thấy các loại thịt hũ mùi vị khác nhau, đều sẽ các loại vui mừng hoặc tiếc nuối.

Hôm nay, xếp đằng trước chính là hai phụ tử.

Nhìn đến chủng loại đồ hộp mà tiệm mang ra.

Nam tử lớn tuổi cười nói: “Thật tốt quá, hôm nay là thịt kho tàu, gia gia của ngươi thích nhất món này.”

Thiếu niên ở phía sau cạn lời , “Nhưng ta cha ăn không ít!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.