Tiêu Hàn Tranh nói một cách không chắc chắn: “Chắc là không đâu? Lần này nàng ta không có lén ra ngoài đi chơi được ta cứu nữa.”
Thời Khanh Lạc bĩu môi: “Chuyện này chưa chắc đâu.”
Nàng tò mò hỏi: “Vị quận chúa này còn có hứng thú nuôi trai lơ? Đã có quận mã chưa?”
Tiêu Hàn Tranh trả lời: “Có vị hôn phu, nhưng nàng ta coi thường người đó, cho nên dùng kế muốn từ hôn với.”
“Sau đó, nhìn thấy nam nhân đẹp hoặc cảm thấy hứng thú, sẽ dùng nhiều thủ đoạn khác nhau đưa đến phủ Cẩm Vương làm trai lơ của nàng.”
Thời Khanh Lạc: “...” Làm vậy cũng quá phóng đãng rồi.
“Cẩm Vương với Vương phi mặc kệ?”
Tiêu Hàn Tranh lắc đầu: “Nàng ta là đích nữ duy nhất của Vương phi, cho nên vô cùng sủng ái, Cẩm Vương cũng sủng ái từ nhỏ.”
“Nàng ta tính kế cho hôn phu với nữ nhân khác lên giường với nhau, giả vờ như bị tổn thương không muốn gả đến nhà chồng chịu uất ức, chỉ muốn sống như bây giờ, sung sướng ngày nào hay ngày đó.”
“Vương phi không nỡ để nàng ta chịu khổ, bởi vậy cũng cam chịu suy nghĩ với hành vi nuôi trai lơ của nàng.”
“Có đôi khi Lương Minh Mẫn không đoạt được người, Vương phi còn âm thầm hỗ trợ.”
“Cẩm Vương cũng không phản đối, có lẽ là cảm thấy ở Bắc Cương mình lớn nhất, cho rằng tương lai có khi còn thống trị thiên hạ cho nên nữ nhi của mình, hiển nhiên có thể sống tùy ý.”
Thời Khanh Lạc không dám khen tặng tam quan của phu thê Cẩm Vương, thảo nào lại nuôi ra một nữ nhi không biết xấu hổ như vậy.
Nếu những nam tử đó tự nguyện, vậy chỉ có thể nói đây là lựa chọn của mỗi người, nàng cũng sẽ không thấy có gì sai.
Thích thì phải có được, người ta không đồng ý thì bắt ép, vậy thì thật quá đáng.
“Sao nàng ta lại muốn đến huyện Hà Dương?”
Còn chưa gặp mặt, nàng đã thật sự không thể thích nổi quận chúa kia.
Tiêu Hàn Tranh trả lời: “Tính theo thời gian, mới đây chắc nàng ta vừa tính kế xong vị hôn phu kia để hắn lui hôn, cho nên rất có thể lấy giải sầu gì đó làm cái cớ, chủ yếu là muốn đi theo Lương Minh Vũ ra ngoài đi chơi.”
Thời Khanh Lạc cạn lời: “Vị hôn phu kia chạy thoát ma chưởng của nàng ta, cũng rất may mắn.”
Nếu không trên đầu không phải sừng nữa, mà chi chít gai như nhím vậy.
Tiêu Hàn Tranh bất đắc dĩ trả lời: “Không phải đâu, sau khi Lương Minh Mẫn lập kế để vị hôn phu gian díu với nữ khác, đã tự mình đi bắt gian.”
“Sau đó kêu người đánh gãy tay với hai chân của vị hôn phu, nói đây là bài học vì đã phản bội nàng ta, tiếp theo còn mượn chuyện này lui hôn.”
“Tuy tay chân của nam tử kia đã được nối lại, nhưng cử động không tiện, chẳng những về sau khó cùng phòng với nữ tử, mà sinh hoạt cũng phải có người khác hầu hạ mới được.”
“Gia tộc còn bị liên lụy, bị Cẩm Vương biếm chức quan, cho nên thật ra mà nói lại còn thảm hại hơn đội nón xanh nhiều.”
Đây là kiếp trước sau khi Lương Minh Mẫn quấn lấy ắn, hắn đi tra ra.
Cũng bởi vậy nên cực kỳ phản cảm với nữ nhân này, hoàn toàn ỷ vào thân phận của mình mà làm xằng làm bậy.
Hắn lại nói: “Tuy Lương Minh Vũ có sở thích cặp kè với nữ nhân có gia đình, nhưng từ trước đến nay không bao giờ ép buộc.”
“Còn Lương Minh Mẫn kia toàn hành động bằng cảm xúc, coi trọng nam nhân có thê tử muốn thu người đó làm trai lơ, người ta không đồng ý, lập tức mạnh mẽ chia cách phu thê người ta.”
“Hoặc dùng thê tử của người đó đến uy hiếp, nếu không đồng ý sẽ g.i.ế.c thê tử của người đó.”
“Nếu còn không đồng ý, hoặc phản kháng càng mạnh, càng sâu sẽ trực tiếp chọc giận nàng ta, cũng không thu người đó làm trai lơ nữa mà phế người đó luôn cho hả giận.”
“Trên tay đã dính không biết bao nhiêu là m.á.u rồi.”
“Lúc đó khi ta cứu người, cũng không biết thân phận của Lương Minh Mẫn, còn có phong cách ác độc bá đạo của nàng ta, nếu không nhất định sẽ để mấy sơn tặc đó tra tấn nàng ta đến chết.”
Sau này Lương Minh Mẫn đến quấy rầy hắn, hắn lập tức thấy hối hận vì đã cứu người.
Khi Thời Khanh Lạc nghe xong, tam quan lại bị chấn động thêm lần nữa.