Rất nhanh Thái Tử đã đến.
Hoàng đế cười nói: “Trước ngồi đi.”
Sau đó phân phó người mở thịt hũ ra, hai người chỉ nghe một tiếng “Phụt”.
Tiếp theo một cổ mùi hương bay ra từ hũ sứ.
Hoàng đế lại để cho người đưa đến lò than đun nóng thịt hũ này.
Trực tiếp bỏ hũ sứ vào lò than.
Chỉ một lúc một cổ mùi hương nồng đậm quanh quẩn chóp mũi của hoàng đế và Thái Tử.
Sau khi hâm nóng và thử độc xong, lúc này mới múc hai chén thịt dê từ hũ sứ đưa cho hoàng đế và Thái Tử.
Lại tiếp tục hâm nóng lại thịt khác.
Hoàng đế nếm một miếng, “Thịt dê om này thật đúng là không tê.”
“Khó trách đồ hộp này mới xuất hiện, đã làm nhiều người thích như vậy.”
Thái Tử cũng nếm một miếng, không khỏi gật đầu, “Xác thật ăn ngon.”
“Thời Khanh Lạc này đúng là cái gì cũng nghĩ ra.”
“Hương vị ngon không nói, mấu chốt là vậy mà có thể để lâu không hư.”
Hoàng đế gật đầu, “Lúc trước Thời Khanh Lạc nói đồ hộp này ít nhất có thể để nửa năm không hư, trẫm còn có chút bán tín bán nghi.”
“Nhưng vận chuyển đồ hộp từ huyện Hà Dương đến kinh thành cũng phải mất hơn một tháng lại không bị hư, hiện tại trẫm đã tin.”
Thái Tử cũng cảm thấy thần kỳ, không biết Thời Khanh Lạc làm thế nào nào.
Y cứ cảm thấy sở dĩ đóng hộp không bị hư như vậy, có lẽ có liên quan đến tiếng “Phụt” khi mở nắp hũ lúc nãy.
Nếu Thời Khanh Lạc biết suy nghĩ của y, khẳng định sẽ nhịn không được khen ngợi, Thái Tử này chẳng những thông minh, quan sát còn rất tỉ mỉ.
Tiếp theo hoàng đế lại lấy ra một bức thư đưa Thái Tử, “Ngươi xem đi, đây là Tiêu Hàn Tranh viết, trẫm cảm thấy rất hảo.”
Thái Tử nhận thư mở ra nhìn thử, càng đọc càng kinh hãi.
“Phu thê Tiêu Hàn Tranh kiến nghị phụ hoàng ở biên cảnh Bắc Cương mở mấy xưởng đồ hộp, chuyên môn thu dê từ thảo nguyên đến g.i.ế.c mổ.”
“Thịt dùng để chế thành đồ hộp, mỡ dê dùng để chế tạo xà phòng, xà phòng thơm cùng nến, lông dê thì dùng làm hàng len sợi, sau đó dùng cái này tới tráo đổi với Cát quốc.”
“Còn kiến nghị phụ hoàng trồng mấy vườn trà, phát triển lá trà và muối với Cát quốc.”
“Để cho con dân Cát quốc ngày càng ỷ lại Đại Lương chúng ta.”
“Nếu là có một ngày Cát quốc muốn đánh chúng ta, vậy chúng ta chặt đứt con đường này, tiến hành phương thức chế tài kinh tế đối với bọn họ, chủ ý này thật sự là mới mẻ.”
Sau khi Thái Tử xem xong, cũng cảm thấy ý tưởng này vô cùng tốt,
Nếu dân du mục của Cát quốc không sống nghèo khổ nữa, tới mùa đông cũng không bị đói bụng, tất nhiên mấy chuyện đốt g.i.ế.c đánh cướp sẽ từ từ biến mất.
Càng không hi vọng đánh giặc với Đại Lương.
Nếu hoàng thất Cát quốc tự ý hành động, vậy phải mất đi dân ý.
Bọn họ còn có thể từ giữa châm ngòi làm cho hoàng thất Cát Quốc nội đấu.
Lúc trước y đã từng nghĩ, nếu là mình làm hoàng đế, sẽ đối phó Cát quốc như thế nào.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ là tăng mạnh phòng tuyến quân sự ở biên cương, làm cường đại quân đội.
Nếu Cát quốc dám có động tác, bọn họ sẽ nghênh chiến, không có khả năng mềm yếu giống như tiền triều, càng không thể mỗi năm tiến công cho Cát Quốc đổi lấy hòa bình tạm thời.
Thật đúng là không nghĩ tới, có thể dùng biện pháp kinh tế này làm ăn mòn Cát quốc.
Hoàng đế khẽ cười nói: “Tám chín phần mười chủ ý này là Thời Khanh Lạc kiến nghị, Tiêu Hàn Tranh hoàn thiện.”
Đôi phu thê này phối hợp với nhau, bổ sung cho nhau, quả thật chính là hoàn hảo không có khe hở.
Thái tử cũng cảm thấy chủ ý như vậy cũng chỉ có Thời Khanh Lạc mới nghĩ ra.
Chẳng qua hoàn thiện nó, viết thành kế hoạch, khẳng định chính là Tiêu Hàn Tranh.
Hai người này đều là nhân tài, một người giỏi kinh doanh sáng tạo, một người giỏi hoàn thiện và thi hành.
Cũng khó trách phụ hoàng coi trọng hai người này như vậy, ngay cả Cẩm vương cũng cố gắng lôi kéo.
Còn đồng ý sửa đường của huyện Hà Dương với Thời Khanh Lạc.
Nếu đổi thành là nhưng người khác, Cẩm vương sẽ không dễ dàng nói chuyện như vậy.
Hoàng đế cười nói: "Hai người này thật đúng là phúc tướng của Đại Lương ta."