Nếu không phải là Tiêu Hàn Tranh sắp xếp quá bí ẩn, nghĩ ra cách mà người ta không thể tưởng tượng nổi vận chuyển khoai tây theo từng đợt đến ngoại ô kinh thành để hội họp cùng Thời Khanh Lạc.
Thì có lẽ là do lão sư phụ thần tiên gì kia giúp rồi.
Đương nhiên, Hoàng thượng vẫn tin giả thuyết phía trước hơn.
Thời Khanh Lạc cười đáp: “Thưa vâng, sau khi khoai tây được mang ra, Cẩm Vương thế tử đã tìm tới cửa, muốn bắt chúng thần đưa khoai tây đi Bắc Thành cho Cẩm Vương.”
“Sau khi chúng thần uyển chuyển từ chối, trông dáng vẻ của hắn cũng không định từ bỏ.”
“Tướng công ta còn phát hiện thám tử của tiền triều và Cát Quốc ở huyện thành, bọn họ cũng ở đó theo dõi khoai tây.”
“Cho nên một khi phái người hộ tống vào kinh, trên đường đi chắc chắn sẽ không ngừng gặp phải chặn giết, tám chín phần mười không thể an toàn vận chuyển đến kinh thành.”
“Thần phụ và tướng công liền nghĩ ra một cách dương đông kích tây, mặt ngoài phái một chi đội ngũ hộ tống vào kinh, kỳ thật khoai tây chân chính là do thần phụ vận chuyển.”
Nàng cười rồi lại nói: “Cũng may không phụ sứ mệnh, thần phụ đã an toàn đưa khoai tây đến kinh thành.”
Lúc Hoàng thượng nhận được tin, đã từng kích động rồi nên lúc này tương đối bình tĩnh.
“Phu thê các ngươi làm tốt lắm, đặc biệt là ngươi đã thành công đưa khoai tây đến kinh thành, giúp Đại Lương ta lại nhiều thêm một loại lương thực cao sản, lập công lớn rồi đấy.”
Thời Khanh Lạc khiêm tốn cười cười: “Hoàng Thượng quá khen, thần phụ là con dân Đại Lương, đây là việc thần phụ nên làm mà.”
Hoàng thượng cười hỏi: “Lần này nghĩ muốn thưởng gì đây?”
Ngài cũng không có thử ăn khoai tây trước, mà gọi Đại tư nông tới xác định.
Hiện tại ngài vẫn là tương đối tín nhiệm Thời Khanh Lạc, hơn nữa thám tử đã truyền lại toàn bộ quá trình ngày đó phu thê Thời Khanh Lạc tìm được khoai tây trong thôn kia.
Những thôn dân và nha dịch ở đó đều đã ăn, còn sôi nổi khen không dứt miệng, chứng tỏ khoai tây này là thật sự cũng ngon.
Trước tiên đưa ra phần thưởng, cũng là để cho Thời Khanh Lạc cảm nhận được sự coi trọng của ông.
Thời Khanh Lạc không chút do dự hỏi: “Hoàng Thượng, ngài có thể ban thưởng thần phụ một chức vị tương đương quận chúa được không ạ? Chỉ cần có danh có tiếng của quận chúa là được.”
“Và ngự ban cho ngỗng lớn của thần phụ một danh hiệu ngỗng vương, cho nó một kim bài miễn tử ạ.”
“Chỉ cần có kim bài miễn tử này, ai muốn g.i.ế.c nó nấu đều là phạm pháp.”
Thời Khanh Lạc nói ra yêu cầu này, Hoàng thượng cũng không quá bất ngờ.
Nhưng không thể không nói, lá gan của nàng thật lớn.
Lần đầu tiên có người cùng đòi ngài phong hào, còn ban thưởng một chức vị tương đương quận chúa nữa chứ, khẩu khí này đổi thành người khác ai dám nói?
Song Hoàng thượng chẳng những không nổi giận, còn cảm thấy đây là vì Thời Khanh Lạc tín nhiệm và thân cận với Hoàng thượng là ngài.
Lúc này nàng còn đang trưng ra vẻ mặt sùng bái nhìn ngài, hai mắt sáng lấp lánh, điều này làm cho Hoàng thượng rất hưởng thụ.