Toàn bộ Bắc Cương đều là của phụ vương nàng ta, sau này thiên hạ này cũng của của Phụ vương nàng ta.
Thời Khanh Lạc nhướng mày: "Ý của ngươi chính là, phụ vương ngươi càng có tiếng nói hơn Hoàng thượng?"
"Hơn nữa nếu ta nhớ không lầm, huyện Hà Dương này cũng không thuộc phạm vi đất phong của Cẩm vương đi."
Lương Minh Mẫn nghẹn họng: "Mặc kệ nói như thế nào, ta là con gái của thân vương, cũng không đến lược một thôn phụ như ngươi dùng thân phận đè đầu ta."
Thời Khanh Lạc cười nhạo một tiếng: "Vậy ta chỉ có thể nói một câu xin lỗi."
Nàng lại nhún vai nói: "Hôm nay ta nhất định phải dùng thân phận đè ép ngươi."
Sắc mặt Lương Minh Mẫn âm trầm: "Ngươi dám"
Thời Khanh Lạc quay đầu nhìn thái giám truyền chỉ: "Công công, Huyện chủ gặp được Quận chúa, có phải nên hành lễ hay không?"
Đại thái giám là người của Hoàng đế, dọc theo đường đi Thời Khanh Lạc cũng rất tôn trọng ông ấy, cũng không xem thường hay khinh bỉ vì ông ấy là thái giám.
Cho nên tất nhiên phải đứng về phíaThời Khanh Lạc rồi.
Ông ấy cười nói: "Đây là tất nhiên."
Rồi nói với Lương Minh Mẫn: "Bình Huyện chủ, Phúc Bảo Quận chúa là Quận chúa nhất phẩm đích thân Hoàng thượng thân phong, ngươi thấy nàng đúng là cần phải hành lễ."
Lương Minh Mẫn cảm thấy chuyện này thật khuất nhục.
Nàng ta tuyệt đối sẽ không hành lễ cúi đầu với Thời Khanh Lạc mà mình ghét nhất.
Thời Khanh Lạc biết Lương Minh Mẫn sẽ không hành lễ với mình, cười nhìn đại thái giám hỏi: "Công công, Bình Huyện chủ như vậy có tính là phạm thượng hay không?
Đây chính là lời mà Cẩm Vương phi và Lương Minh Mẫn thích nói nhất.
Nếu ai không nghe lời mẹ con bọn họ, đó chính là dám phạm thượng.
Bây giờ nàng để cho Lương Minh Mẫn trải nghiệm cảm giác này một chút.
Đại thái giám gật đầu: "Được tính!"
Thời Khanh Lạc lại hỏi: "Lại dám phạm thượng như vậy thì phải phạt như thế nào?"
Đại thái giám suy nghĩ một chút: "Phạt quỳ, vả miệng, hoặc đánh bảng đều được."
Ý chính là tùy Thời Khanh Lạc lựa chọn.
Trong lòng ông ấy than thầm một tiếng, quả nhiên lá gan của Phúc Bảo Quận chúa này thật lớn.
Ở trên địa bàn của Cẩm vương, lại muốn trực tiếp ở trước mặt mọi người sửa trị Bình Huyện chủ, rất trâu bò!
Chẳng qua chắc hẳn hoàng thượng cũng rất muốn thấy, ông ấy cũng vui vẻ làm chuyện này.
Nghe được đối thoại của đại thái giám và Thời Khanh Lạc, sắc mặt Lương Minh Mẫn lại thay đổi.
Nàng ta trợn to mắt nhìn Thời Khanh Lạc: "Ngươi dám!"
Nàng ta cũng thật sự không cho rằng Thời Khanh Lạc dám ở trước mặt nhiều người đối xử với mình như vậy, chẳng qua chỉ hù dọa mà thôi.
Cho nên nàng ta không sợ.
Thời Khanh Lạc nhướng mày: "Tại sao ta không dám, ta là Phúc Bảo Quận chúa, mà ngươi chỉ là một Bình Huyện chủ!"
Nàng nói xong cười hỏi bá tánh đang vây xem: "Mọi người cảm thấy nên trừng phạt Bình Huyện chủ dám phạm thượng này?"
Thật ra lý do dám phạm thượng này chỉ là mượn cớ mà thôi.
Nhưng rất dễ dùng.
Dân chúng đặc biệt không ưa Lương Minh Mẫn, lúc nà thấy phu nhân lại hỏi ý kiến của bọn họ.
Mỗi người đều cười đề nghị: "Vả miệng tương đối tốt."
"Hoặc là đánh bảng."
Không có người đề nghị phạt quỳ, có thể thấy Lương Minh Mẫn bị ghét bao nhiêu.
Trác Chính mới vừa chạy đến, lúc này cũng không nhịn được nói: "Quận chúa, Bình Huyện chủ này bình thường thích khi dễ người yếu, tát miệng người khác, lần này không bằng để cho nàng ta thể nghiệm cảm giác đó một chút đi."
Trước đó nữ nhân Lương Minh Mẫn dám tát hắn ta, đây là sắp bị Thời Khanh Lạc sửa trị rồi, đúng là đáng đời.
Lương Minh Mẫn không nghĩ tới Trác Chính sẽ nhảy ra, giựt dây Thời Khanh Lạc đánh miệng mình.
"Trác Chính, ai cho ngươi lá gan dám đối với ta như vậy."
Còn uổng công trước đó nàng ta thích hắn ta.
Lúc này tâm tư muốn đưa Trác Chính vào vương phủ càng nồng đậm hơn, nhưng không phải là loại thích phải có được, mà là muốn để cho Trác Chính quỳ xuống cầu xin nàng ta.
Trác Chính chán ghét liếc nhìn Lương Minh Mẫn: "Chẳng qua ta chỉ nói sự thật mà thôi."