Nhưng đối phương lại tuyệt tình đến vậy, cố ý muốn dùng tiên hoàng để kích thích ông, mà ông quả thật cũng khó chịu nên đương nhiên phải ra sức “báo đáp” đối phương.
Nếu tiên hoàng dưới mồ biết chuyện, rất có thể sẽ bị chọc tức đến mức muốn lật nắp quan tài.
Dù sao thì lão già đó chắc chắn cũng không ngờ rằng đám tử sĩ Long Vệ mà mình cho hai đứa con trai của lại bị hai đứa con đó dùng để g.i.ế.c hại lẫn nhau.
Sau khi Cẩm Vương biết chuyện chắc chắn cũng sẽ tức chết.
Lương Vũ Lâm nhếch môi, tới, g.i.ế.c hại lẫn nhau thôi!
Dù sao thì trước giờ ông cũng chưa từng kính yêu lão già đó, càng không xem đó như cha ruột nên khi bị tử sĩ Long Vệ của lão già đó ám sát, ông chỉ cảm thấy cực kỳ châm chọc.
Nhưng Cẩm Vương lại không giống vậy.
Dù sao thì trong lòng Cẩm Vương, Cẩm Vương gã chính là đứa con trai cưng có một không hai được lão già đó cưng chiều nhất.
Người thừa kế ngôi vị hoàng đế không phải là Cẩm Vương đã là một sự đả kích đối với gã, đám tử sĩ Long Vệ kia chính là sự đả kích lần thứ hai.
Nếu tính đúng thời gian thì người cứu viện cho đám người Cẩm Vương cũng sắp đến rồi.
Lương Vũ Lâm chỉ muốn đe dọa Cẩm Vương một chút nên rất nhanh đã sai người rút lui về.
Dựa theo tính cách của đối phương, chắc chắn sẽ muốn g.i.ế.c ngược lại nên không cần phải đi liều mạng.
Bây giờ mới chỉ là bắt đầu, nếu ông vừa tới Bắc Cương mà Cẩm Vương đã tặng cho một món quà lớn thì ông chắc chắn sẽ từ từ trả lại từng chút một.
Quả nhiên, sau khi lại gặp phải một đợt phục kích, dưới sự bảo vệ của tử sĩ Long Vệ và hộ vệ thân cận, Lương Vũ Thuân đã thoát khỏi nguy hiểm.
Gã giận đến xanh mặt, hỏi thủ lĩnh tử sĩ Long Vệ: “Hai ngày này chúng ta cứ luôn gặp phải phục kích, đám người đó có phải cũng là người giống các ngươi không?”
Thủ lĩnh tử sĩ nửa quỳ trước mặt Cẩm Vương: “Vâng. Lúc bí mật huấn luyện, bọn thuộc hạ không ở chung nên khi đó thuộc hạ cũng không biết đến sự tồn tại của một đội tử sĩ Long Vệ khác.”
“Nhưng dựa vào thủ đoạn công kích và tác phong của đối phương thì quả thật rất giống đám thuộc hạ.”
Hắn ta ngẩng đầu nhìn Cẩm Vương, suy nghĩ một hồi vẫn lên tiếng: “Hơn nữa, thuộc hạ đã từng thấy người dẫn đầu đám người phục kích chúng ta ở chỗ huấn luyện.”
“Thuộc hạ cũng từng nghe thủ lĩnh nói hình như tử sĩ Long Vệ được chia làm hai nhóm để huấn luyện.”
Lương Vũ Thuân không nhịn nổi mà ném mạnh ly trà trong tay xuống đất.
“Phụ hoàng, người quả đúng là phụ hoàng tốt của ta mà.”
Gã thật không ngờ phụ hoàng lại cho tên Lương Vũ Lâm khốn kiếp đó một đội tử sĩ Long Vệ.
Phụ hoàng còn nói gã là đứa con trai mà ngài ấy cưng chiều và yêu mến nhất, chỉ vậy?
Không truyền ngôi vị hoàng đế lại cho gã, còn nói gì mà tính cách của gã không thích hợp làm hoàng đế, hơn nữa còn bảo sợ gã bị hoàng đế mới trả thù nên lại đưa mẹ con gã tới Bắc Cương.
Đồng thời còn cho gã hai đội Long Vệ trong sáng ngoài tối.
Cho nên, mặc dù gã có chút oán giận tiên hoàng vì chuyện ngôi vị hoàng đế nhưng cũng thật lòng xem tiên hoàng là cha, thật lòng kính yêu.
Gã biết Lương Vũ Lâm là kẻ lòng dạ đen tối nhất, cũng là kẻ biết diễn trò nhất, lúc phụ hoàng sắp qua đời, Lương Vũ Lâm còn thường xuyên chạy tới chăm bệnh, dụ dỗ.
Sau đó, phụ hoàng đã tặng cho Lương Vũ Lâm một đội Long Vệ ngoài sáng, nói hay ho rằng để bồi thường, bởi vì Lương Vũ Lâm là người ốm yếu bệnh tật nhất trong số huynh đệ tỷ muội bọn họ, thậm chí còn có thể không có con cái.
Mặc dù họ không thích việc này nhưng cũng tiếp thu.
Dù sao mọi người đều biết Lương Vũ Lâm không thể sinh con, cũng thường xuyên lén lút cười cợt trên sự đau khổ của người khác.
Nhưng chuyện phụ hoàng lại còn cho Lương Vũ Lâm một đội ám vệ Long Vệ nữa khiến gã rất khó tiếp thu.
Điều này cho thấy rõ sự cưng chiều có một không hai mà phụ hoàng dành cho gã hoàn toàn chỉ là giả.
Thảo nào mẫu phi của gã cứ nhất quyết đội nón xanh cho phụ hoàng. Trước kia, gã còn cảm thấy rất mâu thuẫn nhưng lại không có cách nào ngăn cản mẫu phi nên chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt.
Nhưng bây giờ gã quyết định, phải đi kiếm thêm mấy tên trai đẹp trẻ tuổi nữa tặng cho mẫu phi.