Đại hán thấy Tiêu Nguyên Thạch rời đi thì cười đầy ẩn ý.
Gã hung hãn hỏi Cát Xuân Như: “Cát thị thiếp, ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi có trả nợ hay không?”
Cát Xuân Như hoảng hốt: “Bây giờ ta không có ba vạn lượng.”
Đại hán lạnh lùng nói: “Vậy ta cũng chỉ có thể chặt đứt hai bàn tay của đệ đệ ngươi thôi.”
Cát Xuân Nghĩa hoảng sợ, vội vàng khóc lóc cầu xin Cát Xuân Như cứu mạng.
Nếu thật sự bị c.h.ặ.t t.a.y thì sau này hắn ta biết sống thế nào?
Cát Xuân Như cực kỳ bực bội nhưng cũng chỉ có thể mềm giọng nói với đại hán cường tráng kia: “Các ngươi cho ta thêm chút thời gian, ta sẽ đi vay tiền.”
Đại hán nhướn mày: “Trong giấy nợ có ghi qua một ngày thì tiền lời tăng gấp đôi, ngươi cần mấy ngày để vay đủ tiền hả?”
Sắc mặt Cát Xuân Như thay đổi, nếu vậy thì nàng ta biết đi đâu vay cho đủ.
Bây giờ, nàng ta đã khó có thể vay đủ ba vạn lượng chứ đừng nói nhiều hơn.
Nàng ta cắn răng nói: “Hai ngày, trong vòng hai ngày, ta chắc chắn sẽ vay đủ tiền trả các ngươi.”
Cho dù thế nào thì nàng ta cũng phải nghĩ ra cách, nàng ta không thể để cho đệ đệ mình bị c.h.ặ.t t.a.y được.
Đúng lúc này, Tiêu lão thái thái vọt ra, tát thẳng vào mặt Cát Xuân Như.
“Đồ tiện tỳ này, trước kia ngươi trợ giúp đệ đệ, muội muội mình, đã sớm dọn sạch của cải trong phủ rồi, giờ còn đâu ra ba vạn lượng cho ngươi trả nợ hả.”
“Cho dù có thì ta cũng sẽ không đưa ngươi để trả nợ cho đệ đệ vô dụng này của ngươi.”
Cát Xuân Như bụm mắt, tràn đầy hận thù nhìn lão thái thái: “Chuyện này không liên quan đến bà.”
Từ khi bà già này dọn về đây, ngày nào bà già này cũng hành hạ nàng ta.
Bây giờ lại chạy tới phá hoại, nàng ta thật sự hận muốn lột da rút gân bà già này.
Tiêu lão thái thái hừ lạnh: “Nơi này là Tiêu gia chứ không phải Cát gia.”
Bà lại nói với đại hán kia: “Nó không thể nào gom góp đủ ba vạn đâu, Tiêu gia chúng ta cũng sẽ không trả giúp một xu một cắc nào cả, các ngươi cứ dẫn người đi đi.”
Bà ta chắc chắn không thể nào lấy nhiều tiền như thế để trả nợ cho Cát Xuân Nghĩa được.
Đại hán kia cũng không miễn cưỡng: “Được, nếu lão thái thái đã nói vậy thì bọn ta cũng không lãng phí thời gian nữa.”
“Mau dẫn người đi.”
Sau khi nói xong, gã cho người cưỡng chế dẫn Cát Xuân Nghĩa và Ngưu thị rời đi.
Cát Xuân Như thấy vậy, trợn mắt nhìn Tiêu lão thái thái: “Nếu đệ đệ ta xảy ra chuyện, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các người.”
Lúc này, nàng ta đã sớm không thèm để ý tới danh tiếng, huống chi cũng đã không còn danh tiếng gì nữa.
Trong lòng nàng ta chỉ suy nghĩ đến việc làm thế nào để cứu đệ đệ.
Nàng ta không chút do dự đuổi theo.
Lão thái thái cực kỳ tức giận: “Đồ tiện tỳ, ngươi cứ chạy theo đi, có giỏi thì đừng có quay lại.”
Gây họa đến vậy, chắc chắn không thể tiếp tục giữ lại trong phủ.
Chờ con trai về, bà ta phải nói đuổi Cát Xuân Như ra ngoài.
Bên kia, Cát Xuân Như dẫn theo nha hoàn đuổi theo tới sòng bạc.
Người gác cửa cũng không cản nàng ta, để nàng ta chạy vào theo.
Cát Xuân Như đuổi theo tới một căn phòng đang mở cửa.
Nàng ta tới nơi thì thấy đệ đệ đang bị hai người đè xuống đất, một bàn tay bị đặt lên ghế.
Đại hán lúc nãy cầm một con d.a.o sắc bén, đang định c.h.ặ.t t.a.y trái của đệ đệ nàng ta.
Cát Xuân Nghĩa đã sợ đến tè ra quần.
Cát Xuân Như thấy vậy cũng sợ đến chân mềm: “Đừng mà, đừng mà.”