Nhưng mà nàng ta không phản đối, "Được!"
"Đương nhiên, nếu ta có thể ra khỏi phó phủ, ta sẽ tự mình đem bản đồ đến giao cho các ngươi."
Nàng ta càng muốn mình tự mang đệ đệ đi, sợ mình đưa cho bọn họ, những người này lại nuốt lời.
Đại hán cũng đoán dược duy nghĩ trong lòng nàng ta "Có thể, nhưng mà nếu như ngươi lấy được bản đồ, có thể để một chậu hoa cúc ở cửa, bọn ta sẽ cho người bảo vệ ngươi đi tới nơi này."
Cái này cũng là vì an toàn....
Cát Xuân Như gật đầu, "Được!"
Sau đó nàng ta liền mang theo nha hoàn bị ngăn ở bên ngoài, trở về phủ Phó đô đốc.
Trở lại phủ Phó đô đốc, Cát Xuân Như gặp phải mấy người Tiêu lão thái cố ý chạy đến đây.
Tiêu lão thái cười lạnh: "Cát di nương, không phải ngươi chạy đi rất nhanh sao? Sao bây giờ lại trở về?"
Vương thị và Ngô thị cũng ở một bên châm chọc.
"Không chạy về, nàng ta còn có thể đi chỗ nào?"
"Nữ nhân không giữ phụ đạo như vậy, cũng chỉ có Nhị đệ còn giữ, ném ra ngoài cũng không có nam nhân nào để ý."
Nếu đối thành là lúc trước, Cát Xuân Như sẽ lộ ra vẻ tức giận.
Nhưng bây giờ tâm tư của nàng ta không đặt ở phương diện này.
"Lão phu nhân, ta mệt mỏi, muốn trở về viện nghỉ ngơi."
Tiêu lão thái hừ lạnh: "Tiểu tiện nhân không biết xấu hổ, không có sự cho phép của dương gia chủ mẫu, một tiểu thiếp lại chạy loạn ra ngoài, hoàn toàn không giống ai."
"Ngươi quỳ ở chỗ này cho ta, hai giờ sau mới được phép đứng lên, nếu không ngươi cứ cút khỏi phủ Phó đô đốc đi."
Bà ta có hận ý với Cát Xuân Như, hoàn toàn sẽ không bỏ qua, mỗi lần gặp đều muốn dày vò đối phương.
Cát Xuân Như vô cùng bực bội, nhưng nàng ta biết bây giờ mình ở phủ Phó đô đốc chính là tứ cố vô thân.
Chỉ có thể nhịn xuống gật đầu: "Vâng!"
Tiêu lão thái để cho nha hoàn nhìn Cát Xuân Như quỳ, mang theo hai con dâu rời đi.
Bị buộc quỳ dưới ánh mặt trời chói chang, hận ý trong lòng Cát Xuân Như càng nồng đậm hơn, một ngày nào đó, nàng ta nhất định sẽ để toàn bộ người Tiêu gia cũ phải chết.
Tiêu Nguyên Thạch từ bên ngoài trở về, có người bẩm báo, lão thái thái phạt Cát thị thiếp quỳ trong sân.
Nếu đối thành khi ở kinh thành, Tiêu Nguyên Thạch khẳng định chạy đến giúp đỡ trước tiên.
Nhưng bây giờ cảm thấy phạt quỳ rất tốt.
Tùy tùng đã nói cho ông ta biết, Cát Xuân Như đuổi theo đến sòng bạc.
Chẳng qua người của ông ta không vào được, cho nên không biết sau khi đi vào Cát Xuân Như xảy ra chuyện gì.
Nhưng tùy tung nói, thời gian Cát Xuân Như đi vào không ngắn, chút chuyện này vẫn làm cho ông ta chán ghét.
Ông ta suy đoán gần đây vì phế vật kia chắc Cát Xuân Như sẽ nghĩ cách xoay tiền, cho nên ông ta vẫn tránh di thì hơn.
Vig vậy ông ta lại đi đến viện Liễu Như ngồi một chút.
Cát Xuân Như để cho nha hoàn bên cạnh nhìn chằm chằm, lúc Tiêu Nguyên Thạch trở về phủ, nàng ta liền biết.
Trong lòng nàng ta còn có chút chờ mong, ông ta sẽ đến giúp mình,
Nhưng cuối cùng vẫn thất vọng, mặt trời nóng hừng hực chiếu lên người và mặt, nàng ta không cảm thấy nóng, trái lại trong lòng rất lạnh lẽo.
Ở lúc cảm nắng ngất đi, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, nàng ta muốn dùng thuốc mạnh kia, ai bảo Tiêu Nguyên Thạch tuyệt tình như vậy.
Lúc tỉnh lại, Cát Xuân Như đang nằm trên giường.
Nàng ta không đói, lặng lẽ nằm trên giường chờ.
Nhưng đợi một đêm, cũng không chờ được Tiêu Nguyên Thạch đến thăm nàng ta.
Nàng ta biết ông ta sợ, sợ mình tìm đến đòi tiền cứu đệ đệ.
Ông ta quá ác, đệ đệ của nàng ta cũng là ông ta nhìn lớn lên, sao ông ta có thể không ngó ngàng nhớ đến chứ.
Đã từng nói yêu đều là chó má.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cát Xuân Như đứng dậy ăn mặc thật đẹp một phen, sau đó đi phòng bếp tự hầm canh.