Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 707



Ông ta cũng không nhịn xuống, trở tay trực tiếp cho Cát Xuân Như một bạt tai: “Tiện nhân, ngươi có biết phần bản đồ đó quan trọng như thế nào không?”

Ông ta thật sự là không nghĩ tới, ngàn phòng vạn phòng lại khó phòng cướp nhà.

Vốn dĩ ông ta còn muốn mượn tấm bản đồ kia để tìm cơ hội hợp tác với Cẩm Vương.

Như vậy ông ta cũng có thể có ưu thế rất lớn, chiếm cứ một nửa địa vị chủ đạo, cùng Cẩm Vương xác nhập thành một bản đồ hoàn chỉnh rồi cùng nhau đi tìm kiếm.

Hiện tại tất cả lại đều bị Cát Xuân Như phá hủy.

Sòng bạc kia là sản nghiệp của phủ Cẩm Vương, tên quản sự kia tám chín phần mười là người của Cẩm Vương.

Cho Cát Xuân Nghĩa vào tròng, mục đích kỳ thật là nhắm về phía ông ta.

Cẩm Vương nắm được bản đồ, ông ta đã hoàn toàn nằm vào thế yếu.

Bởi vì ông ta căn bản không biết khi nào thì Cẩm Vương sẽ đi tìm kho báu, càng không liên quan gì đến ông ta.

Chuyện này sao có thể không làm ông ta tức giận được.

Ông ta sắp giận đến điên rồi.

Cát Như Xuân che bên mặt bị đánh, không thể tin được nhìn Tiêu Nguyên Thạch: "Chàng vậy mà lại đánh ta.”

Hơn một nay nàng ta bị tát rất nhiều, Thời Khanh Lạc, lão thái thái, nhưng đều không đau lòng như giờ phút này.

Tiêu Nguyên Thạch tối tăm nói: “Lúc trước mặc kệ là nương ta hay là Thời Khanh Lạc nói ngươi là Tang Môn tinh phá của, ta đều chưa từng tin.”

“Nhưng hiện tại ta tin.”

“Từ sau khi cưới ngươi, ta chẳng những gia trạch không yên, sự nghiệp liên tục thất bại, ngươi thật sự là một Tang Môn tinh.”

Tiêu Nguyên Thạch đã từng nói ra những lời ngon tiếng ngọt, hiện tại nói ra đều là những lời độc ác vô tình: “Cha nương ngươi chỉ sợ là thật sự bị ngươi khắc chết.”

Cát Xuân Như bụm mặt bị những lời này đả kích đến mức liên tục lui về phía sau, nàng ta thật sự không dám tin tưởng, đây là nam nhân đã từng nói ra những lời yêu thương sâu đậm.

Kỳ thật lúc trước nàng ta thường xuyên ồn ào, chính là trong lòng cho rằng mặc kệ mình làm cái gì, Tiêu Nguyên Thạch đối với nàng ta đều có tình cảm như cũ.

Nhưng hiện tại nhìn thấy trong mắt ông ta tràn ngập chán ghét cùng tức giận, còn có những lời độc ác như thế, nàng ta đột nhiên có chút không xác định.

Nàng ta có chút không tiếp thu được: “Yêu nhau một hồi, ngay cả chàng cũng xem ta như vậy sao?”

Tiêu Nguyên Thạch cười lạnh: “Ta đã từng mắt mù, bị mỡ heo che tâm cho nên mới có thể yêu một nữ nhân ác độc, tàn nhẫn lại ngu xuẩn như ngươi.”

“Hiện tại điều ta hối hận nhất chính là vì ngươi mà hòa li cùng Khổng thị, còn đoạt tuyệt quan hệ với ba hài tử kia.”

“Càng hối hận đã cưới ngươi vào cửa, để cho ngươi quấy rối một gia đình hòa hợp ngày càng thêm loạn.”

“Nếu không phải tại ngươi, làm sao quan hệ của ta cùng mấy đứa Tranh Nhi lại có thể ác liệt như vậy, không ngừng bị bọn nó trả thù.”

Vừa rồi ông ta ở trong thư phòng phát hiện bản đồ không thấy đâu, phản ứng đầu tiên chính là hối hận.

Cái gọi là yêu cùng tình cảm đối với Cát Xuân Như, lần lượt ở những hành động lẳng lơ cùng làm ầm ĩ của nàng ta làm biến mất hầu như không còn.

Còn lại cũng chỉ có thất vọng cùng chán ghét.

Nước mắt Cát Xuân Như không thể nhịn mà xuống chảy xuống, lần này không phải là giả bộ, mà là nội tâm hoàn toàn đau đớn không tự giác chảy ra.

Nàng ta giống như bị đả kích không nhẹ, khóc lóc nói: “Tiêu Nguyên Thạch, chàng vậy mà lại hối hận đã thành thân với ta, vậy mà lại hối hận đã thành thân với ta, chàng sao lại có thể đối xử với ta như vậy.”

Tiếp theo lại đột nhiên cười to ra tiếng: “Ha ha ha, nhưng chàng hối hận cũng vô dụng.”



“Khổng thị đã hòa li cùng chàng, huynh muội Tiêu Hàn Tranh đã đoạn tuyệt quan hệ với chàng, không có khả năng sẽ nhận lại quan hệ với chàng.”

“Chàng hiện tại cũng chỉ còn lại một tiểu dã chủng mới sinh.”

“Nhưng có ích lợi gì đâu? Chàng phải đoạn tử tuyệt tôn.”

“Đừng nói là không có con trai, sau này chàng cũng không có khả năng có thể có con.”

“Ha ha ha, chàng chính là xứng đáng.”

Nàng ta trong mắt đều là hận ý, lại mang theo vài phần vui sướng nhìn Tiêu Nguyên Thạch: “Ta đã nói rồi, nếu chàng dám thực sự làm chuyện có lỗi với ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua chàng.”

Nàng ta vừa chảy nước mắt vừa cười to: “Ta không sinh được hài tử, sau này chàng cũng đoạn tử tuyệt tôn, chúng ta huề nhau, ha ha ha……”

Tiêu Nguyên Thạch xưa nay cũng là một người thông minh, thấy bộ dáng nàng ta như là kẻ điên như vậy, lại nghe lời nàng ta nói, sắc mặt nháy mắt thay đổi.

“Ngươi là có ý gì?”

Ông ta lại hỏi: “Ngươi hạ độc ta?”

Cát Xuân Nhưcũng đã không quan tâm gì nữa, dù sao cũng đã tới bước đường này rồi: “Đúng vậy, ta đã hạ dược đoạn tử tuyệt tôn với chàng.”

“Hơn nữa sau này chàng chẳng những không thể sinh được hài tử, ngay cả làm một nam nhân bình thường cũng không thể.”

“Đây là ta tặng cho chàng, biếm ta từ thê làm thiếp, đây là lễ vật xin lỗi ta, kinh hỉ không bất ngờ không?”

“Ta không sinh được, chàng cũng đừng mong lại có hậu.”

“Vốn dĩ muốn làm cho tiểu dã chủng kia chết, ai ngờ đến nó mạng lớn, lại bị phát hiện.”

“Nhưng một cái nha đầu thì được xem là gì, dù sao gốc rễ của Tiêu Nguyên Thạch chàng cũng đã bị chặt đứt, ha ha ha……”

Nàng ta nhìn sắc mặt thay đổi của Tiêu Nguyên Thạch càng cảm thấy vui sướng.

Ông ta nhẫn tâm với mình như vậy thì phải nhận sự trả thù.

Ông ta dám không yêu nàng ta, chạm vào nàng ta, vậy về sau cũngđừng mong chạm vào nữa nhân.

Còn phần bản đồ kia có lẽ rất quan trọng, không chừng sẽ ảnh hưởng kế hoạch và tiền đồ của ông ta ở Bắc Cương.

Dù sao hiện tại nàng ta chính là một thị thiếp nho nhỏ, vinh quang của phủ phó đô đốc này, lại có quan hệ gì với nàng ta?

Tiêu Nguyên Thạch phát đạt, nàng ta cũng không có khả năng lại được phong làm cáo mệnh phu nhân.

Ngay cả ba vạn lượng, ông ta cũng không nỡ bỏ ra để cứu đệ đệ của nàng ta, tương lai nàng ta làm sao còn có thể trông cậy được vào ông ta.

Cho nên phủ phó đô đốc này còn không bằng lụi tàn.

Ông ta châm chọc nàng ta là Tang Môn tinh phá của, nàng ta sẽ làm Tang Môn tinh cho ông ta xem.

Tiêu Nguyên Thạch ôm lấy trái tim bởi vì tức giận mà phát đau, “Ngươi, ngươi độc phụ này.”

Ông ta thật sự không ngờ tới, tiện nhân này lại tàn nhẫn như vậy, chẳng những trộm thứ quan trọng như bản đồ, vậy mà lại còn hạ loại độc như vậy với ông ta.

Khó trách buổi sáng ngày đó, nàng ta một hai muốn ông ta phải uống canh gà.

Lúc ấy ông ta thấy nàng ta uống cho nên mình mới uống.

Cho nên nàng tàn nhẫn với chính mình, tàn nhẫn hơn với ông ta, độc phụ, đúng là độc phụ.

Cát Xuân Như nhìn Tiêu Nguyên Thạch bị mình làm cho tức giận đến mức sắc mặt xanh mét,còn ôm chặt ngực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.