Nếu là thật sự đi tìm nhị tỷ, làm sao cũng có thể giam giữ bọn họ ở trong phòng của sòng bạc.
Hắn ta làm ra vẻ cảm động nhìn Cát Xuân Như: “Tỷ, tỷ thật sự là quá tốt.”
Cát Xuân Như cười nói: “Đệ chỉ cần biết đệ ở trong lòng ta quan trọng nhất là được.”
Nàng ta lại nói: “Viện này của đệ còn có phòng trống chứ? Thu thập một gian cho ta tới ở, lại an bài cho hai nha hoàn mà ta mang tới.”
Cát Xuân Nghĩa còn chưa nói chuyện, Ngưu thị đã cười đi đến: “Tỷ tỷ tới ở lại, chúng ta đương nhiên rất hoan nghênh.”
Ánh mắt bà ta quét qua mấy cái tay nải lớn ở trên bàn, nhiệt tình cười nói: “Ta đây liền đi thu thập một phòng tốt nhất cho tỷ tỷ ở lại."
Trong lòng lại thầm mắng, Cát Xuân Như này thật sự là ngày càng không được.
Trước kia đuổi Khổng thị đi, hiện tại vậy mà mình cũng bị đuổi ra ngoài, thật là mất mặt.
Nhưng thấy đối phương mang theo nhiều đồ vật cùng hai nha hoàn tới như vậy, bà ta đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt.
Bà ta cùng Cát Xuân Nghĩa còn phải dựa vào Cát Xuân Như nuôi sống đó.
Cát Xuân Như đối Ngưu thị vẫn không có sắc mặt tốt: “Được rồi, ngươi đi thu xếp đi, chúng ta còn có chuyện muốn nói.”
Ngưu thị cười gật đầu: “Được, tỷ đệ các ngươi cứ tiếp tục tán gẫu đi.”
Xoay ngườio nheo mắt, Cát Xuân Như thật đúng tự dát vàng lên mặt mình, chờ tiền tới trong tay rồi, hừ hừ.
Vì thế Cát Xuân Như liền ở lại nhà của Cát Xuân Nghĩa.
Bởi vì nàng ta mang theo không ít đồ tới, cho nên Cát Xuân Nghĩa cùng Ngưu thị đều rất nhiệt tình, một bộ dáng hoan nghênh ngươi đã đến chỗ chúng ta ở lại.
Hai người vốn dĩ đã đưa nha hoàn gã sai vặt mua được bán đi để đánh bạc, hiện tại có nha hoàn Cát Xuân Như mang đến, bọn họ lại không cần tự mình làm việc.
Chỉ là bởi vì Cát Xuân Như vừa tới, hai người cũng chỉ có thể chịu đựng không có đi ra ngoài đánh bạc.
Bên kia, hai ngày ngày Tiêu Nguyên Thạch bàn giao công vụ ở Bắc Thành một phen, sau đó mang theo người đi huyện Hà Dương.
Không có biện pháp, ông ta thật sự không muốn làm thái giám, cho nên chỉ có thể đi tìm Tiêu Hàn Tranh giải độc.
Bên phía Cát Xuân Như, ông ta cũng phân phó người nhìn chằm chằm.
Tuyệt đối sẽ không để cho tỷ đệ bọn họ sống quá tốt.
Lúc sau, Tiêu Hàn Tranh cũng nhận được tin tức.
Biết tiểu tức phụ thích xem kịch, đặc biệt là Cát Xuân Như bị đuổi đi ra ngoài, ngay cả thị thiếp cũng không phải, chuyện này đối với mẫu thân mà nói hẳn cũng rất hả giận.
Vì thế hắn viết một phong thư bảo người đưa đến cho tiểu tức phụ.
Hắn cũng biết phụ thân cặn bã khởi hành tới huyện Hà Dương, cho nên chuẩn bị mấy ngày nay nhanh chóng tập trung xử lý xong công vụ.
Chờ thời điểm phụ thân cặn bã đến nơi, hắn sẽ đi tìm tiểu tức phụ cùng mẫu thân.
Phụ thân cặn bẽ bị Cát Xuân Như hạ độc đoạn tử tuyệt tôn, hắn chỉ muốn nói là đáng đời.
Muốn giải độc, ha hả!
Xưởng nuôi dưỡng chim cút và bồ câu mà Thời Khanh Lạc dự định, đã được mở.
Nàng tự mình nuôi mấy bồ câu tinh khôn đưa tin, bởi vì có linh tuyền nuôi nấng, những con bồ câu đưa tin này thông minh hơn những con khác, tố chất thân thể cũng khỏe mạnh hơn.
Cũng bởi vậy hiện tại Tiêu Hàn Tranh đều dùng bồ câu đưa tin truyền tin tức đến, như vậy tương đối nhanh chóng.
Trưa hôm đó Tiêu Hàn Tranh viết thư, Thời Khanh Lạc ngay sau đó đã nhận được thư.
Thời Khanh Lạc đi theo Nghệ Vương xem xét xưởng đồ hộp mới, vừa lúc bận rộn xong quay trở về thì cùng mấy người ngồi ở dưới cây đại thụ uống trà lạnh.
Thuận tiện nhận được thư của Tiêu Hàn Tranh.
Sau khi nàng mở ra xem xong, rất là bất ngờ.
Tuy rằng biết Cát Xuân Như tàn nhẫn, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ ác độc đến tình trạng như vậy, ngay cả hài tử mới sinh cũng không buông tha.
Hiện tại gặp phải tất cả những chuyện này quả thật là đáng đời.